NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 595
Cập nhật lúc: 2024-09-29 17:28:32
Lượt xem: 12
Anh vươn tay ra muốn túm cô lại định hôn cô một cái thật sâu rồi nói tiếp. Nhưng Diệp Kiều dường như đã biết anh sẽ có chiêu này, nhanh lẹ tránh đỉ rồi quay người, ánh mắt càng thêm sắc bén b.ắ.n thẳng vào anh!
"Lục Bắc Kiêu! Anh đừng làm chuyện này với em nữa!" Cô sầm mặt, "Đừng cho là em đang đùa anh, em nghiêm túc đấy! Anh chọn giấu em thì khoảnh khắc anh nói dối em thì anh nên biết hậu quả là gì!"
Đương nhiên anh biết hậ quả, nhưng không ngờ rằng sẽ bị cô phát hiện!
Cứ nghĩ vết thương lành rồi gặp lại cô sẽ không phát hiện ra, thậm chí bị phát hiện cứ giải thích qua loa cô cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Lục Bắc Kiêu nhìn về phía của cầu cứu, nhưng mấy vị trưởng bối đã đi ra, chỉ còn bà Đỗ đi cuối đóng cửa, dành cho anh một ánh mắt "Con trai, con tự cầu phúc đi!"!
Cố Diệp Phi
"Mẹ! Đừng đóng cửa, con cũng đi!" Diệp Kiều nhanh chân đi về phía cửa, bà Đỗ ra vẻ không nghe thấy vội đi ra.
Diệp Kiều vừa kéo cánh cửa ra cánh tay đã bị anh ấn xuống. Hai tay cô túm chặt chốt cửa lại không chống lại sức mạnh của tay anh! Diệp Kiều tức giận đành phải buông ra, lúc anh định ôm cô thì cô né ra.
Lục Bắc Kiêu dựa lưng vào tấm cửa chặn lại, lần này xem cô đi thế nào!
Người đàn ông to lớn mặc áo bệnh nhân, khuôn mặt tuấn tú gầy gò, cằm nổi một lớp râu ria xanh, khóe miệng anh nở nụ cười xấu xa, dáng vẻ trông rất khốn nạn!
"Cục cưng, thấy được chưa? Thực sự là vết thương nhỏ, một tay cũng khỏe bằng cả hai tay! Cho dù bây giờ để anh đi làm nhiệm vụ thì vẫn có thể chiến đấu được! Chưa kể trả tiền thuê nhà cho em có thể đại chiến 300 hiệp!" Anh ngăn ở cửa mặt dày mày dạn nói với nữ vương Kiều đang đầy tức giận đứng cách đó không xa.
Thực ra cánh tay bị thương kia chưa hết sưng, nặng giống như đổ chì!
"Anh có để em mở không?!" Cô sầm mặt nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-595.html.]
Lục Bắc Kiêu lắc đầu, không cho, có c.h.ế.t cũng không cho!
Lục Bắc Kiêu lập tức lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra: "A Đông, tôi đang ở trong phòng bệnh, cửa phòng bệnh bị Lục Bắc Kiêu chặn rồi, hai người lập tức mở cửa cho tôi đi!"
!!!
Hai tên vệ sĩ kia còn ở đây! Trong lòng anh ngập tràn lửa giận, nhưng hiện tại anh là người có tội, nào có tư cách chất vấn cô!
Anh lập tức cài khóa chống trộm vào, đi về phía cô, Diệp Kiều lùi lại từng bước, đến tận khi lùi đến chân tường, "Lục Bắc Kiêu, anh còn dám thử bước lên một bước nữa xem?!"
Người đàn ông lập tức dừng lại.
"Cục cưng, lần này em muốn phạt anh thế nào anh đều nhận! Đừng bơ anh có được không? Thực sự vết thương nhỏ mới giấu em, sợ em lo lắng vớ vẩn! Anh là người trong nghề không chịu được mấy phát đạn thì không tính là đàn ông! Ngoan nào, không phải em muốn sinh con sai sao, anh sẽ giao tiền thuê nhà cho em mà!"
Anh vừa nói tay trái đặt lên cổ áo vừa nhanh chóng cởi mấy chiếc cúc áo, sau đó hai tay giữ lấy cổ áo cởi bỏ áo bệnh nhân giống như cởi áo thun, lộ ra từng khối cơ bắp.
Ở khối cơ bắp đầy gợi cảm ấy, Diệp Kiều rõ ràng đã thấy cánh tay phải và vai phải của anh quấn băng vải!
Trên lớp vải quấn ấy còn rỉ từng vết m.á.u lớn nhỏ.
Anh bước đến đã đến trước mặt cô, "Địa chủ Kiều, mời thu thuế!" Da mặt của anh dày hơn.
Cô dữ dằn nhìn anh chằm chằm, cắn răng đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c anh, "Lục Bắc Kiêu! Tên khốn nạn anh! Anh chỉ có một mình sống tốt! Anh cưới em làm gì!" Bởi vì nghẹn ngào nên giọng cô rất thấp, nắm đ.ấ.m liên tục đập mạnh vào lồng n.g.ự.c cứng rắn của anh, vừa hung tợn nói hốc mắt cũng ửng hồng.