NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 540
Cập nhật lúc: 2024-09-29 17:15:28
Lượt xem: 20
Năm hai đại học Lục Bắc Trì đã nhập ngũ làm sinh viên quân đội, trước mặt còn đang phục vụ trong quân đội. Cậu ta mặc quân trang màu xanh, nhìn khá ra dáng, nhưng nhập bọn cùng đám trong sân này lại có phần vô lại!
"Anh! Bây giờ là ngày vui của anh và chị dâu, em làm theo tập tục lấy điềm may mà! Mọi người nói có phải không?!" Lục Bắc Trì lớn tiếng hô lên.
"Vâng! Đúng thế! Kiêu gia, nay ngày vui chúng ta vui vẻ đi! Ngài và chị dâu cùng xem cho!" Trình Đại Phi cười ha hả nói, không dám nhìn cô dâu một chút. Mẹ nó, lúc trước sau khi Diệp Kiều trở nên xinh đẹp cậu ta đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, sau này suýt nữa gây ra thảm họa!
Ai, làm sao một cô gái như Kiều gia lại có thể nghĩ tới vãn bối như cậu ta!
"Vì sao kêu xem cho! Mười cây t.h.u.ố.c lá thơm! Thiếu một cây thiếu một bao thì bây giờ đừng mơ vào cửa!" Thiếu gia nhà họ Lục ngậm điếu thuốc trong miệng lớn tiếng reo hò, dáng vẻ ngang ngược!
Diệp Kiều nằm trong lòng Lục Bắc Kiêu im lặng nhìn Lục Bắc Trì này giả bộ ngầu này!"
Lúc này Lục Bắc Kiêu ôm Diệp Kiều đến gần Lục Bắc Trì, Lục Bắc Trì vội vàng nói: "Mấy anh, nhanh chóng dựng phòng tuyền, giữ vững vị trí! Chú rể cô dâu đây là muốn xông vào này!"
Trong sân đám nam thanh nữ tú vui vẻ hớn hở nhìn các cậu trai náo cô dâu chú rể!
Lục Bắc Kiêu ôm Diệp Kiều đứng trước mặt Lục Bắc Trì, "Lục Bắc Trì, vừa rồi cậu nói muốn mấy cây t.h.u.ố.c lá thơm?"
Cố Diệp Phi
"Mười cây!" Lục Bắc Trì lớn tiếng nói.
Lục Bắc Kiêu ôm cô dâu vững càng trong ngực, chân phải giơ lên đạp vào chân của Lục Bắc Trì, "Một đá! Hai đá! Ba đá..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-540.html.]
Lục gia nhà ta còn ngây ra, lúc bị đá đến cái thứ năm mới phản ứng được.
"Chết tiệt!" Cậu ta tức giận đến chửi thề, vội tránh đi, "Anh cả! Anh, anh quá đáng vậy! Chết tiệt!"
"Mười cây t.h.u.ố.c lá thơm? Cho mày đẹp mặt này! Mười cái đạp cũng không khác lắm! Trác Tử, cho chúng nó mỗi đứa một đá! Ai thức thời thì tránh hết ra, nếu chịu đá thì đừng phàn nàn!" Kiêu gia khí phách nói.
"Mẹ kiếp! Mỗi người một đá?! Anh cả, mẹ nó anh quá keo kiệt rồi! Không được, không được phép vào!" Lục Bắc Trì tức giận đến mức muốn nổ tung.
"Được, mỗi người một điếu thuốc vui vẻ, tấm lòng tấm lòng! Kiều gia, chúc hai vị tân hôn vui vẻ! Sớm sinh quý tử!" Vẫn là Trình Đại Phi thức thời vội vàng đứng lên vỗ vai mấy cậu trai khác, bọn họ cũng đứng lên kéo ghế ra.
"Anh cả! Hôm nay anh đừng mong em cản rượu thay anh! Tốt nhất là say rượu đến mức không vào động phòng được đi!" Lục Bắc Trì không sợ c.h.ế.t lớn tiếng nói, Lục Bắc Kiêu quay người nhìn cậu ta chằm chằm. Lục Bắc Trì sợ đến mức chạy như làn khói!
"Trì Tử đáng thương, chị dâu này còn chưa cho cậu ấy lì xì mà!" Diệp Kiều buồn cười nói.
"Mặc kệ nó! Không cho phép cho!" Lục Bắc Kiêu nghiêm mặt nói.
Vừa vào phòng tân hôn, Diệp Kiều đã chú ý đến bức ảnh cưới phóng to được đóng khung trên tường cạnh giường ngủ, hoàn hảo đến mức không chê vào đâu được!
Toàn bộ đồ đều được thay bằng đồ màu đỏ chót, trên giường đặt táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt dưa với ý sớm sinh quý tử.
Diệp Kiều cởi váy cưới, thay một bộ xườn xám đỏ, đây là chiếc váy cưới mà hai dì đã nhờ một người thợ may cũ may cho cô, được làm bằng vải satin lụa cao cấp, thêu chỉ vàng và họa tiết phượng hoàng tinh xảo và lộng lẫy. Cổ áo đứng, tay ngắn, vạt áo được cách tân đuôi cá.
"Bây giờ hứa sẽ không uống rượu, lúc động phòng sẽ chăm sóc vợ thật tốt!" Trước gương trang điểm, Lục Bắc Kiêu cài trâm đỏ lên đầu cô dâu, mắt dán lên hai má cô nhìn cô dâu toàn thân màu đỏ xinh đẹp ở trong gương, hơi thở nặng nề, cũng không thể uống nhiều giống ngày đính hôn ấy.