NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 536
Cập nhật lúc: 2024-09-29 17:14:27
Lượt xem: 22
Lục Tiểu Cổn lạnh lùng, xấu bụng, kiêu ngạo, ngoài mặt thì ra vẻ ghét cô nhưng trong lúc cô gặp nguy hiểm thì giúp đỡ cô, luc cô thức khuya học bài thì giục cô đi ngủ, lúc cô đang chán thì phát nhạc cho cô nghe, lúc cô đau bụng sinh lý thì giúp cô đỡ đau, lúc cô ngủ thiếp trên giường thì đắp chăn cho cô...
Ngoại trừ lần đầu tiên xuất hiện, cậu đều không gọi cô là "Mẹ", vẫn luôn gọi cô là "Diệp Kiều" "Đồ ngốc Diệp Kiều" "Diệp Kiều thối"!
"Diệp Kiều, con cũng không biết lúc nào con sẽ ra đời!" Lục Tiểu Cổn nói thật.
Con của Diệp Kiều thối nhất định là cậu sau?!
Phải là cậu!
Không thể là đứa trẻ khác được!
Cậu sẽ lớn nhanh, đi làm lính giống cha, trở thành lính đặc chủng ưu tú nhất!
Mặc dù Lục Tiểu Cổn không biết mình có thể đầu thai thành con của cha mẹ không nhưng trong lòng đã ngang ngược muốn vậy.
"Sao con lại không biết?! Lục Tiểu Cổn, con vẫn sẽ là con của mẹ đúng không?! Chắc chắn! Nhất định phải là con của ẹm!" Diệp Kiều hỏi, giọng như đang thì thầm.
Lục Tiểu Cổn im lặng.
"Lục Tiểu Cổn, trong lòng con vẫn giận mẹ cho nên không chịu gọi mẹ là mẹ đúng không..." Diệp Kiều dựa vào chiếc giường mềm phong cách châu u, hai tay ôm gối, ngẩng đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi, khàn giọng nói.
"Không phải! Đồ ngốc! Không được khóc!" Giọng của Lục Tiểu Cổn vẫn kiên cường, đúng là đồ ngốc!
Gọi người là "Diệp Kiều", "Đồ ngốc Diệp Kiều", "Diệp Kiều thối" rõ ràng có cảm giác rất cưng chiều mà!
"Mẹ biết, thật ra Lục Tiểu Cổn rất yêu mẹ, nếu không sẽ không đến đây bảo vệ mẹ. Con chỉ lạnh lùng, kiêu ngoại, không nói lời dễ nghe với mẹ thôi!" Diệp Kiều khóc nói, "Lục Tiểu Cổn, mẹ không muốn để con đi....Con đừng biến mất có được không? Con đi rồi mẹ làm sao bây giờ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-536.html.]
Lục Tiểu Cổn đã trở thành một phần cuộc sống của cô, cô không thể tưởng tượng được mình sẽ ra sao nếu không có cậu!
Đồ ngốc Diệp Kiều vẫn rất thông minh biết cậu không ghét cô thật!
"Người còn có cha, có nhiều bạn bè, người lớn yêu thương mẹ! Mẹ còn phải học, đi làm, chiến đấu với với kẻ xấu, cứu cha, cứu các chú! Diệp Kiều, con không có năng lực nhất định sẽ phải biến mất!"
Con cũng muốn ở lại, muốn bên mẹ mãi mà đồ ngốc!
Cố Diệp Phi
Con cũng không nỡ bỏ người mà, mẹ ngốc!
Diệp Kiều bật khóc nức nở, lần cuối cùng cô khóc đến thương tâm đến vậy là ba năm trước lần đầu Lục Tiểu Cổn xuất hiện, lần này cô còn đau khổ hơn lần đó!
Mặc dù biết cậu sẽ trở về, trái tim vẫn đau...
"Lục Tiểu Cổn, con về sớm một chút có biết không?! Mẹ sẽ sớm sinh con ra, con lớn nhanh một chút, chơi với cha con để anh ấy dạy con chơi bóng, đi b.ắ.n s.ú.n.g với con... Có biết không! Cha mẹ sẽ cho con một cái tên thật kêu, bình thường nói sinh con gái thật ra là trêu con thôi... Khi con lớn lên, đương nhiên phải chiều chuộng vợ rồi!" Cô nói không ngừng, dụ dỗ Lục Tiểu Cổn, hi vọng cậu sẽ về sớm một chút!
Lục Tiểu Cổn: Ừm, đều là việc cậu muốn làm!
"Diệp Kiều, thời gian không còn nhiều nữa, người nghĩ cho kỹ!" Lục Tiểu Cổn nói nghiêm túc.
Diệp Kiều sửng sốt một chút sau đó tiếp tục nghe cậu nói.
"Tay của chú Đại Ngốc bị tàn phế khi đang tháo gỡ b.o.m mìn, bị gài bẫy!"
"Cậu Diệp Thành được cử đến Trung Đông để duy trì hòa bình, sau đó bị một tổ chức vũ trang bắt giữ. Nhưng thực ra là bị người của Bọ cạp độc bắt đi, cậu ấy còn hi sinh sớm hơn cha, tất cả mọi người đều không biết..."
Giọng của Lục Tiểu Cổn ngày càng suy yếu, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.