NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 491
Cập nhật lúc: 2024-09-28 15:42:05
Lượt xem: 13
Anh vừa mới đánh nhau xong, trên người đều là mồ hôi nóng, đó là hormone giống đực nồng nặc trêu chọc cô, mà trong cơ thể của cô, hormone giống cái đã muốn nổ tung rồi !
Không hiểu sao Lục Bắc Kiêu cẩn thận kiểm tra toàn bộ người cô, cũng không phát hiện trên người cô có ngoại thương gì, ngoại trừ bên trên gò má cô có dấu ngón tay!
Chẳng lẽ là nội thương?
Diệp Kiều nhào vào trong n.g.ự.c của anh, chôn mặt ở n.g.ự.c anh. Ở n.g.ự.c nóng cọ cọ, hai tay cũng hoạt động ở trên lưng anh, trêu chọc khiến anh nuốt nước miếng.
"Rốt cuộc là làm sao vậy? !" Tay trái anh xoa trán của cô, nhiệt độ trên người cô nóng hổi, nhưng, cái trán giống như không nóng như vậy.
"Anh Kiêu... Em, em... Bị Diệp Trăn Trăn, hạ, dược, tính. dược !" Diệp Kiều cắn răng, dùng hết sức lực, mới nói ra mấy chữ này!
Cố Diệp Phi
! ! !
Lục Bắc Kiêu chăm chú. Cắn răng, âm thầm nắm tay. Diệp Trăn Trăn này đúng là đủ ác độc, nếu đêm nay anh không đến, thì Diệp Kiều... !
Cô ghé vào trong n.g.ự.c anh, ngọ nguậy giống như là côn trùng, Lục Bắc Kiêu không chút do dự, một tay ôm ngang cô!
"Em họ của tôi bị thương hả? Nghiêm trọng không? !" Diệp Thành thấy Lục Bắc Kiêu ôm Diệp Kiều giống như ôm công chúa ra, cho là cô bị thương, bước lên phía trước hỏi, mặt của Diệp Kiều đang cọ ở trong n.g.ự.c Lục Bắc Kiêu, tham lam hít lấy mùi trên người của anh.
Gương mặt tuấn tú của Lục Bắc Kiêu đen lại: "Không bị thương tổn! Để ông nội yên tâm! Cậu ở đây, giải quyết hậu quả thật tốt! Đêm nay đừng tìm tôi!"
Anh trầm giọng bàn giao cho Diệp Thành, ôm Diệp Kiều, vòng qua t.h.i t.h.ể lưu manh bị bọn họ đánh c.h.ế.t trên mặt đất, nhanh chân đi đến chiếc xe Jeep đỗ ở ven đường lúc trước!
Sau khi Diệp Kiều bị anh đặt ở chỗ ngồi rộng rãi phía sau, anh lập tức lên vị trí lái: "Ngoan, anh dẫn em đi bệnh viện!"
Cái gì? !
Đi bệnh viện? !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-491.html.]
Tuy Diệp Kiều bị giày vò đến tình mê ý loạn, nhưng vẫn còn lý trí: "Anh Kiêu... Vô dụng... Muốn ạnh là được rồi! Anh chính là thuốc giải! Về nhà! Về nhà đi!"
Cô có chút tức giận, không tin tư tưởng anh đơn thuần như thế!
! ! !
Tay lớn người đàn ông cầm tay lái, lại nắm chặt thêm mấy phần, khớp xương trắng bệch!
Nuốt nuốt nước bọt, hầu kết gợi cảm run rẩy.
Muốn mạng chính là, anh còn chưa lái được bao lâu, cô liền bò lên từ chỗ ngồi phía sau, sau khi đến ghế của anh, muốn ôm anh!
"Diệp Kiều! Ngồi xuống! Chú ý an toàn! Anh đang lái xe!" Anh trầm giọng nói, giọng nói nghiêm túc, giống như mệnh lệnh! Bởi vì nếu không nghiêm túc như vậy, sợ cô nghe không vào!
Cô bị quát không dám đụng anh, thế nhưng, nóng quá!
Hai tay cào lung tung ở trên người, gãi, sờ, trong cơ thể giống như là có nghìn con sâu kiến đang bò, ngứa đến khó chịu, thân thể của cô ngã ngồi xuống, đổ vào chỗ ngồi phía sau, hai tay không ngừng nắm lấy ghế da...
Nhìn lấy bộ dạng cô thật sự là khó chịu, một chân anh đạp chân ga xuống, đi lối tắt, chạy đến tứ hợp viện!
Gần như vừa mới buông cô xuống, Diệp Kiều liền nhào vào trong n.g.ự.c của anh, hai tay tham lam tiến vào trong vạt áo T-shirt của anh, phủ loạn lên trên cơ bắp tráng kiện nóng hổi của anh, Lục Bắc Kiêu dứt khoát cởi áo đang mặc, mặt Diệp Kiều sớm đã đỏ như tôm luộc, một đôi mắt đầy hơi nước nhìn từng cơ bắp trên n.g.ự.c của anh.
"A!" Anh đột nhiên bị đau gầm nhẹ, cúi đầu xuống, cô thế mà cắn n.g.ự.c của anh!
Hai tay kia giống như móng vuốt mèo dùng sức nắm lấy phía sau lưng của anh, Lục Bắc Kiêu nhìn Diệp Kiều như cầm thú ở trước mắt, tưởng chừng như choáng váng!
Thì ra, cô cũng có thể làm cầm thú, phản công anh!
Cô khó chịu, ngọn lửa bỏng cháu mãnh liệt trong cơ thể cô, cô muốn phát tiết, cần thuốc giải!
Anh chính là thuốc giải tốt nhất!