NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 461
Cập nhật lúc: 2024-09-28 15:30:05
Lượt xem: 14
“Không thấy gì cả, nhẫn nào?” Diệp Kiều nhún vai, xòe hai tay ra, làm bộ như không biết gì.
“Nhóc con này, vẫn còn giả bộ à!” Lục Bắc Kiêu nhìn người con gái nhỏ nhắn, nghịch ngợm, đáng yêu, có mái tóc dài này, cô đang mặc một chiếc váy trắng, nghiến răng nghiến lợi, anh lại muốn “làm thịt” cô!
Anh kéo mạnh chiếc cà vạt đen, nới lỏng ra, cởi cúc cổ áo chiếc sơ mi quân đội. Đây là một hành động rất bình thường, nhưng cô gái nhỏ không thể nào cưỡng lại sự cám dỗ từ bộ quân phục của anh nên cô không ngừng nuốt nước bọt!
Thấy anh tới gần, cô lại lùi về phía sau: “Em, em thật sự không nhìn thấy, không tin, anh, anh lục soát người em đi!”
Diệp Kiều tiếp tục giả vờ, cô xoay người, khi quay lại, vạt váy dài của cô xòe ra, mái tóc dài của cô cũng đung đưa, giống như một tiên nữ thuần khiết.
“Trên người em còn không có túi, vậy thì có thể giấu ở đâu chứ?” Cô ngây ngô tiếp tục nói, sau đó xoay người.
Vậy thì, chiếc nhẫn chắc chắn được giấu trên người của cô!
! ! !
Lục cầm thú nhanh chóng lao về phía bóng dáng đó, ôm cô vào lòng từ phía sau: “Bảo bối, lại chọc giận anh đấy à?”
Giọng người đàn ông thay đổi, dày dày trầm trầm mà quyến rũ.
“Làm gì có! Ai chọc giận anh đâu! Mau buông em ra, em còn chưa ăn no!” Diệp Kiều tức giận nói, muốn rời khỏi vòng tay của anh, nhưng sao cô có thể thoát được.
“Không phải chiếc nhẫn đang được giấu trên người em sao?!” Anh vừa nói, một tay anh vừa lục soát.
“Trên người em không có cái túi nào!” Cô thở phì phò, nói lại.
“Vậy nên bảo bối mới trêu ghẹo anh đúng không!” Lục Bắc Kiêu lại cắn tai cô nói, bàn tay to kia đã vén váy dài lên, mò mẫm, nhưng không có gì rơi xuống, bàn tay ấy trượt dần trên đôi chân trắng trẻo ngọc ngà của cô. Lên tới đùi cô, rồi dần dần phủ lên chiếc quần lót ren màu đen huyền bí đó.
“Giấu ở đây? Đúng không?” Anh hỏi một cách thô bạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-461.html.]
Khuôn mặt Diệp Kiều đã đỏ bừng bừng, hơi thở trở nên nặng nhọc, lưng tựa vào lồng n.g.ự.c rắn chắc và lớp vải quân phục thẳng tắp!
Quân phục, điều cấm kỵ và cám dỗ.
“Không, không phải! Không phải ở đó!” Diệp Kiều lập tức nắm lấy cổ tay anh, lớn tiếng nói, thật quá sức kinh khủng, tới giờ toàn thân cô vẫn còn đau nhức, cũng không muốn anh làm càng nữa. Lát nữa cô còn phải đến công ty xem sổ sách mà!
“Chắc chắn không có à?” Anh nói với một nụ cười xấu xa.
“Không có, không có!” Cô kêu lên.
Cố Diệp Phi
Người đàn ông cười đắc ý: “Nói như vậy thì chắc chắn em giấu nó trên người em! Bảo bối, vậy mà em còn nói là không đùa anh?” Giọng nói lộ ra chút uy hiếp, tay của anh chậm rãi dời lên bên trên, mò mẫm trên đầu vai cô, mạnh mẽ tháo dây áo của cô xuống.
! ! !
Cầm thú!
Cô giống như một con búp bê nằm trong lòng bàn tay anh, váy của cô đã tụt xuống eo, thân thể bị anh ép phải xoay người lại, ánh mắt như có lửa của người đàn ông đang đốt cháy lớp ren đen gợi cảm!
Đây là phong cách yêu thích của anh!
Tại rãnh núi sâu hun hút, vẫn có thể nhìn thấy được viên kim cương tỏa ra tia sáng đến chói mắt…!
“Em yêu, em đúng là giấu kĩ thật…!” Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, giọng nói trầm trầm nam tính.
Diệp Kiều thấy anh như sắp biến thành thú dữ, lao thẳng về phía cô nên cô lùi về sau, nhưng không may liền ngã vào ghế sô pha, không còn chỗ nào thoát!
Chưa kịp đứng dậy đã bị anh chặn lại: “Kỹ năng chọc ghẹo của bà xã quá hoàn hảo! Ông xã, em sắp cúi đầu rồi!” Vừa nói, đôi mắt rực lửa của anh ta nhìn thẳng vào chiếc nhẫn được đính trên khe núi: “Đường sự nghiệp cũng ngày càng dài, đúng là có năng lực!”
“Đâu, đâu có, cũng bình thường!” Cô nhanh nhảu nói, hai tay chống lên n.g.ự.c anh, nhưng hai cổ tay cô liền bị anh giữ lại, chỉ một động tác, hai cổ tay cô đã bị nhấc lên cao, đầu của anh liền lao tới, tìm chiếc nhẫn…