Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 451

Cập nhật lúc: 2024-09-28 15:24:07
Lượt xem: 26

Diệp Kiều lại hi vọng, hoa màu có thể sống được trên mảnh đất vốn dĩ mọc đầy những cây thuốc phiện này, cô mong những cây xanh đó có thể vượt qua được chất độc của cây thuốc phiện, vượt qua khoảng thời gian bình dị của đời người. Hoa Nhụy muốn dẫn mẹ lên thành phố nhưng mẹ sống c.h.ế.t không chịu đi, nhất định phải ở lại trong núi.

Vụ án này làm chấn động trong lẫn ngoài nước, nhưng lại bị phá một cách dễ dàng, làm cho lòng người hả hê, mỗi lần mở ti vi lên đều là những tin tức liên quan tới vụ án.

Vậy mà, Lục Bắc Kiêu thì vẫn như một vị anh hùng nằm vùng không tên không tuổi, giống như một bí mật vậy. Diệp Kiều vừa trở về thành phố, liền bị người của Cục An ninh Quốc gia bắt đi, bọn họ cẩn thận hỏi cung cô, thái độ cũng rất khách khí, cuối cùng họ bắt cô kí tên vào bản khai có liên quan đến vụ án.

Cũng không cho phép cô tiết lộ với bất kỳ ai chuyện A Mộc đang nằm vùng chính là Lục Bắc Kiêu.

“Lục Tiểu Cổn, mau ra đây cho ta! Tên nhóc con! Cố ý để mẹ con xấu mặt trước mặt nhiều người như vậy phải không?!” Cuối cùng cũng về đến nhà, sắp xếp lại đồ đạc xong xuôi, Diệp Kiều tức giận gọi.

Về sau cô không còn gặp lại nhóm Huyết Lang rồi!

Không có mặt mũi để gặp!

“Con không có cố ý.” Lục Tiểu Cổn nghiêm túc giải thích.

“Con còn nói không cố ý? Con coi ta là kẻ ngốc đấy à?! Con muốn nhìn cha con chiến đấu thì tự đi được rồi! Còn muốn ta dẫn con đi?!” Diệp Kiều tức giận nói, cái tên nhóc con này thật là xấu xa: “Tức c.h.ế.t đi được!”

Lục Tiểu Cổn bị mắng nên cảm thấy oan ức.

Diệp Kiều đần độn này có biết là lần này con đã giúp người có thêm bao nhiêu năng lượng hay không hả? Nói không chừng ngày nào đó con lại đột nhiên biến mất!

“Nói chuyện đi! Con bị câm điếc à?!” Diệp Kiều hung dữ nói: “Con trai à! Cha của con cũng thế, cái tính nóng nảy đó giống y chang kiếp trước, may mà mẹ con dẻo mồm dẻo miệng, nếu không thì lại giẫm lên vết xe đổ nữa rồi!”

Đã bốn ngày kể từ ngày xa nhau, vậy mà cơn giận của cô vẫn còn chưa tan, nhớ tới liền muốn độn thổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-451.html.]

Lục Tiểu Cổn chỉ biết im lặng.

Lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng gọi của tham mưu trưởng, Diệp Kiều vội vàng đi xuống.

“Kiều Kiều, quê của con lại bị lũ lụt rồi!” Lão tham mưu trưởng vừa xem tin tức trên ti vi vừa nói.

Cố Diệp Phi

Năm 1998 có một trận lũ lụt lớn lịch sử, cuối cùng cũng tới rồi, Diệp Kiều nhíu mày, cũng may, kiếp trước nhà họ không có ai thương vong, chỉ là nhà nhà đều bị thiệt hai nghiêm trọng.

“Ông nội, cho con gọi điện thoại về nhà một chút!” Cô từ sân bay trở về cũng đã đoán được phần nào, vì mưa to nhiều nơi nên chuyến bay bị hoãn.

“Mau mau gọi đi! Để mọi người đừng lo lắng, viếc chống lũ và tiếp tế đang được triển khai! Quân khu đều đang điều quân tới cứu viện!” Lão tham mưu trưởng vội vàng nói.

Nhà cha mẹ nuôi nói, nước sông gây ngập khắp nơi, nhiều thôn trang chìm trong biển nước, nhà họ lớn nhất ở phía đông, lại ở trên cao nên nước chưa vô phòng, trong thôn nhiều nhà nước dâng tới giường, chỗ thôn của họ dù gặp nạn nhưng cũng không phải quá nghiêm trọng.

Những vùng duyên hải cũng bắt đầu chạy nạn, sợ biển lại động.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Kiều liền chuẩn bị làm mấy việc có ích cho quê hương, liên hệ với điểm cứu trợ, đóng góp rất nhiều vật tư y tế, cứu tế bà con. Kiều Thiêm biết việc này, cũng nhiệt tình ủng hộ cô, cùng cô thương lượng, lấy danh nghĩa công ty quyên góp một khoản tiền, thậm chí còn muốn quay về quê nhà l.à.m t.ì.n.h nguyện.

Diệp Kiều cảm thấy anh ta có trở về thì cũng không giúp được bao nhiêu, chỉ khiến việc thêm bận bịu, chi bằng ở lại kêu gọi quyên góp trên mạng rồi chuyển đồ về điểm tiếp tế.

Hai anh em họ dẫn đầu đám nhân viên, ngày đêm bận rộn.

Có ngày nghỉ, Lục Bắc Kiêu liền trở về tứ hợp viện, nghe chú Hải nói, sau khi trở về Lục phu nhân đã đóng cửa tự kiểm điểm, chưa tới tứ hợp viện!

Cô là phụ nữ đã có chồng rồi mà không về nhà ở thì còn ra thể thống gì chứ?!

Loading...