NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 442:
Cập nhật lúc: 2024-09-28 14:39:36
Lượt xem: 29
“Hà Sơn, anh còn đang đợi hàng của A Mộc sao? Ha ha… e là anh ta hiện giờ đã thành tổ ong rồi đấy! Mà có lẽ giờ lô hàng kia đã rơi vào tay tôi rồi!” Phan Linh tự tin không ai bằng, người A Mộc dẫn theo đêm nay hầu như toàn bộ là người của cô ta!
Dù A Mộc kia có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể lấy một địch mười!
Hà Sơn hút xì gà, ánh mắt thản nhiên rơi trên gương mặt của Phan Linh: “Phan Linh, ai cho cô mượn lá gan đấy?”
“Hà Sơn! Anh cmn ít dọa tôi! Phan Linh tôi không phải người dễ bị dọa đâu!” Phan Linh cắn chặt răng nói: “Hiện tại ở đây đều là người của tôi! Giờ tôi có hàng rồi, có đường tiêu thụ, tập đoàn là của tôi rồi!” Phan Linh tự tin cực kỳ, mặt đầy bá khí.
“Chị dâu! Ai nói hàng nằm trong tay chị vậy?” Phan Linh vừa nói xong, giọng nói thuộc về Lục Bắc Kiêu vang lên.
Sắc mặt Phan Linh chợt biến, cô ta xoay đầu qua thì thấy A Mộc dẫn theo lính đánh thuê đã nguy trang xong đi vào, mà anh vẫn bình an vô sự!
!!!
Sao A Mộc còn sống?!
Sao anh có thể trốn thoát?!
Hai tay Phan Linh nắm chặt thành xe lăn, chỉ thấy mấy chục tên lính đánh thuê từ tầng hai ùa ra, họ cầm s.ú.n.g lục đứng ở hai bên lan can, khẩu s.ú.n.g nhắm vào phòng khách dưới đại sảnh.
“Ha ha ha ha ha” Lúc này đây, Hà Sơn đắc ý buông tiếng cười lớn.
Mà thân tín của Phan Linh và bọn thuộc hạ của cô ta đã giơ hai tay lên cao, bày ra tư thế đầu hàng từng tên một, Phan Linh ngồi trên xe lăn không thể chạy trốn đi đâu được nữa!
Cô ta nhìn Hà Sơn đang đi về phía mình.
“Anh, các người, làm sao, sao lại làm được?!” Phan Linh run rẩy hỏi, cô ta muốn lùi về sau, nhưng xe lăn đã bị thắng lại, căn bản không thể lui về được, sắc mặt cô ta trắng bệch, hỏi Hà Sơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-442.html.]
Gương mặt Hà Sơn chứa nụ cười lạnh lẽo đáng sợ.
“Phan Linh, là tên gián điệp cô vẫn luôn nghi ngờ, A Mộc, cậu ấy phát hiện ra mánh khóe của Lạc Đà và cô, báo tin cho tôi! Lô hàng kia, lúc chín giờ nhóm người khác của tôi đã nhận được rồi, mà tên Lạc Đà kia của cô còn đang bận theo sát A Mộc…” Hà Sơn đã đến trước mắt của Phan Linh, cúi người xuống cười nói với cô ta đang ngồi trên xe lăn.
Nói xong, bàn tay bóp chặt lấy cổ của Phan Linh!
Phan Linh trừng to hai mắt: “Hà, Hà Sơn, tha, tha cho tôi… Không có tôi… anh làm sao, bán hàng!”
Mà tay của Hà Sơn siết lại càng chặt…
Sắc mặt của Phan Linh đỏ rực, cô ta đã không thể hô hấp được nữa.
“Tiên nhân cô! Hà Sơn tôi đã muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô từ lâu rồi!” Hà Sơn hung ác nói: “Đm! Thật là ngu ngốc, dám tính kế với Hà Sơn tôi!”
Ông trùm ma túy lãnh khốc vô tình, bàn tay càng dùng lực siết chặt thêm, con ngươi trắng dã của Phan Linh trợn ngược lên toàn bộ, sắp ngạt thở mà c.h.ế.t ngay lập tức!
Lúc Phan Linh cảm thấy mình chỉ còn một ngụm khí cuối cùng thôi, Hà Sơn đột ngột thả tay ra, cô ta ho dữ dội, sắc mặt đỏ tía, tư vị của cái c.h.ế.t quá khó chịu!
“A Mộc, giao cô ta cho cậu đấy!” Hà Sơn móc khăn tay ra, chán ghét lau tay, giống như khi nãy bóp cổ Phan Linh đã làm bẩn tay hắn ta!
“Tại cô ta cứ nói cậu là gián điệp, giao cho cậu, tra tấn cô ta! Bắt đầu từ bây giờ, cô ta cũng không còn là chị dâu của cậu! Cô ta chỉ là một ả đàn bà tiện nhân!” Qua chuyện tối hôm nay, Hà Sơn càng yêu thương A Mộc hơn!
“Cô ta cho rằng không có cô ta, Hà Sơn tôi cmn không thể bán hàng được? A Mộc, chuyện bán hàng sau này toàn bộ giao cho cậu quản lí!” Hà Sơn lại nói.
Cố Diệp Phi
“Vâng!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
Phan Linh còn đang ho kịch liệt, mà Hà Sơn đã đi lên lầu, hắn ta vừa hạ lệnh xuống, tiếng s.ú.n.g của lính đánh thuê vang lên, thuộc hạ ở lầu một của Phan Linh, từng tên từng tên liên tiếp ngã xuống, Phan Linh nhìn thấy viên đạn sượt qua bên cạnh mình, sợ đến ngạt thở lần nữa.
“Cô Phan Linh, có một câu, cô vẫn thật sự nói đúng rồi…” Lục Bắc Kiêu cúi người, dán lên bên tai Phan Linh, khóe miệng giương lên: “Tôi thật sự là gián điệp!”