NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 417
Cập nhật lúc: 2024-09-26 10:16:14
Lượt xem: 17
Ở trong rừng núi sâu này, đến điện thoại bàn còn không nói được nói chi là máy nhắn tin.
Diệp Kiều chỉ đành để Lục Tiểu Cổn báo cảnh sát, nhưng mà , tình hình thực tế là, đồn cảnh sát đều ở trên đường núi, muôn đến nơi cũng mất hết nữa ngày, mà lúc này trời lại sắp tối rồi!
“A Ma, trong thôn còn có ai có sức lao động không?” Diệp Kiều gấp gáp hỏi.
A Ma lắc đầu, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng lại có thể hiểu Diệp Kiều muốn nói gì. Cái thôn này, tổng cộng chỉ có mấy hộ gia đình mà thôi, người còn sức lao động đều bị nghiện, một đám nghiện thì còn có thể giúp đỡ ai? Cô chỉ đành cũng Lục Tiểu Cổn nghĩ cách khác!
Lúc này, Hoa Nhụy toàn thân bị trói, bị nhốt trong một căn lầu hai tầng, căn lầu nhỏ này là nơi tập hợp, chỉ có những thành viên băng đản này mới được vào đây. Ổ chứa này lúc trước là nới Lục Bắc Kiêu đầu tiên đến nằm vùng, sau này Lục Bắc Kiêu trở thành hồng nhân bên người Hà Sơn nên chổ này cũng được thơm lây.
Hai tay hai chân Hoa Nhụy đều bị trói lại, miệng còn bị nhét một miếng vải, làm cô khóc không ra nước mắt, chỉ cảm nhận được nỗi tuyệt vọng đang đến gần.
Thật quá tuyệt vọng rồi!
Cô sống trên đời 18 năm, mỗi ngày đều cố gắng hết sức, cuối cùng cũng trở thành một học sinh xuất sắc bước ra khỏi ngọn núi nghèo nàn bị hoa anh túc mài mòn, nhưng giờ cô lại rời vào vực sâu không đáy.
Hoa Nhụy cảm thấy mình như c.h.ế.t rồi, mà là c.h.ế.t không nhắm mắt.
Cô không khóc không quậy, trong mắt toàn là ý hận, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó.
Cho dù chết, cô cũng phải c.h.ế.t cho đáng giá!
Cửa bị người khác mở ra, ánh sáng truyền vào thì nhìn thấy một người đàn ông ốm yếu đi vào, phía sau hắn ta còn có ba người đàn ông khác, trong đó là Hoa Hãi.
“Anh Dạ Kê, đây là em gái của tôi, còn non lắm, là sinh viên đại học! Ở thành phố học đại học! Anh xem có thể cho thêm một chút?” Hoa Hãi đứng bên cạnh người tên Dạ Kê, bộ mặt nịnh bợ, không ngừng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-417.html.]
Cố Diệp Phi
“Hoa Hãi, lừa ai thế, em gái mày mà có thể là sinh viên đại học sao? Kéo ra đi!” Dạ Kê nói, liền đi lên trước, ngồi xổm trước Hoa Nhuyjm lấy tay tháo miếng vải nhét trong miệng Hoa Nhụy ra.
Miếng vải đen trên miệng bị kéo ra, gương mặt xinh đẹp trắng nõn của Hoa Nhụy hiện ra, “Yo, thật sự là một mỹ nữ!”
“Hắn không phải là anh trai tôi! Tôi là bị anh ta bắt cóc, hắn ta không có quyền gì mà bán tôi cả!” Hoa Nhụy kích động nói, càng không sợ, chỉ nghĩ biện pháp trốn đi, hoặc gây tổn thất cho bọn họ.
“Con nha đầu này, mày là em gái tao không sai được!”
“Tôi không có người anh súc sinh như anh, Hoa Hãi, anh không phải là người! Anh yên tâm, hôm nay tôi có c.h.ế.t cũng kéo anh theo!” Hoa Nhụy hung hăn nói.
“Được rồi, tôi không muốn nghe lời thừa thãi, tom lại người đệp này Dạ Kê tôi cần chắc rồi, lại thêm là sinh viên đại học, cho mày thêm 2g.” Dạ Kê sảng khoái nói.
Cho nên, anh cô vì 12g ma túy mà bán cô cho ổ chứa!
“Cám ơn anh Dạ Kê! Cám ơn anh Dạ Kê!” Hoa Hãi vui vẻ nói cám ơn liên tục.
Hoa Nhụy oán hận nhìn anh ta nhổ một bãi nước bọt.
Sau khi Hoa Hãi đi ra ngoài, Da Kê liền gấp không đợi được, xoa xoa tay, muốn chà đạp Hoa Nhụy ngay lập tức. Hoa Nhụy hai tay hai chân bị trối lại, nằm trên đất, lấy chân đạp xuống không ngừng lùi lại phía sau.
“Anh đừng qua đây!” nhìn Dạ Kệ cả người gầy gầy, bộ mặt bị ổi, Hoa Nhụy trừng hai mắt, tức giận nói.
Dạ Kê lấy con d.a.o trong người ra, rạch rạch rạch, cắt đứt quần áo trên người Hoa Nhụy, da thịt trên người Hoa Nhụy hiện ra, nụ cười trên mặt anh ta càng thêm bị ổi.
Hoa Nhụy tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt chảy ra…
“Anh Dạ Kê, không xong rồi, cháy rồi!” lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh la hét của đám đàn em.