NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 415
Cập nhật lúc: 2024-09-26 10:15:46
Lượt xem: 30
Hà Sơn nghe rỏ ràng những lời chính nhân quân tử của Lục Bắc Kiêu.
Anh ta làm sao không biết những ý nghĩa trong đó chứ?
“Tôn trọng? Ngưỡng mộ? Thật như thế sao? A Mộc, từ trước đến nay chưa có người đàn ông nào mà không quỳ gối dưới váy của tôi cả!” Phan Linh nghiên răng tức giận nói lớn tiếng.
Mà Hà Sơn đã đi đến một góc của cầu thang.
Nghe tiếng bước chân, trong lòng Phan Linh rét lạnh, sắc mặt trắng bệt.
“Chị dâu, tối nay chị uống say rồi!” Lục Bắc Kiêu trong lòng đắc ý. lại cố ý nói, để cho ông trùm ma túy Hà Sơn trước mặt thủ hạ có bậc thang bước xuống, du sao thì đối với đàn ông chuyện này cũng quá mất mặt rồi.
Vợ của trùm mà túy mà lại đi dụ dỗ thuộc hạ của mình!
Hà Sơn đen mặt không lên tiếng.
“Anh Sơn, em uống say rồi, có chút chóng mặt…”Lời nói dối của Phan Linh quá giả rồi, mà Lục Bắc Kiêu đã tránh qua cô ta bước nhanh lên lầu.
Anh chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Phan Linh phía dưới. Anh ở bên Hà Sơn hơn nữa năm, anh đã sớm hiểu tính khí của ông trùm ma túy này rồi.
Hà Sơn, tuy rằng người không chuyện ác gì mà không làm, g.i.ế.c người trong chớp mắt, thủ đoạn cay độc, nhưng trong xương cốt của anh ta cũng còn đạo nghĩa giang hồ.
Vợ của bạn không được bắt nạt, mà chuyện này vợ của anh em lại đi dụ dỗ anh em mình, thật không thể chấp nhận được!
Phan Linh đã bị Hà Sơn nắm đầu đi vào phòng, đẩy mạnh xuống đất, đầu Phan Linh đụng mạnh vào cạnh giường, thiếu chút nữa ngất đi. Tiếp sau đó Hà Sơn lấy dây nịt ra, quất mạnh lên người Phan Linh, trên người Phan Linh nhanh chóng nổi một lằn máu.
“Trước mắt tôi mà dám dụ dộ anh em của tôi, Phan Linh, cô được lắm.” Hà Sơn vẻ mặt hung dữ nắm lấy cổ áo Phan Linh hằn học nói.
Cố Diệp Phi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-415.html.]
Máu từ trên đầu Phan Linh chảy xuống, hai mắt trợn trắng trừng lại anh ta, không phản bác, “ Muốn chơi đàn ông, tôi có thể mắt nhắm mắt mỏ bỏ qua, cô còn dám chơi anh em của tôi, như thế thì không được rồi!”
“Hà Sơn! Có giỏi thì anh g.i.ế.c tôi đi, g.i.ế.c tôi rồi, tôi xem ai chuyển hàng cho anh!” Phan Linh chúng hung hăn đáp trả, tuy rằng là phụ nữ nhưng cô cũng là người hung ác.
Chẳng qua Hà Sơn còn hung ác hơn.
“Phan Linh, cô có biết hai người vợ trước của tôi hiện tại như thế nào không? Bọn họ ở nước J, bị biến thành người lợn một hình phạt tàn khốc triều Hán , bị nhét vào trong bình hoa để người ta thưởng thức!” Hà Sơn cười lạnh. Cài gì là người lợn, đó chính là tứ chi bị đánh gãy, khoét mắt, cắt lưỡi, đ.â.m thủng màng nhĩ sau đó nhét vào trong bình hoa.
“Cô chơi đàn ông, cũng được thôi! Nhưng đụng tới người anh em của tôi thì tôi sẽ để cô biến thành như thế!” Hà Sơn hung ác nói, nói xong thì đạp Phan Linh một cái sau đó đi ra cửa.
Anh em, Hà Sơn lại xem A Mộc là anh em….!
Mà không phải là thủ hạ!
Phan Linh cắn răng, toàn thân phát run.
…..
“A, Tiểu Nhụy về rồi à!”
Hoa Nhụy đang giúp mẹ cô ấy sửa lại nhà trúc, nghe thấy âm thanh mà cô ghét nhất, hai tay nắm chặc cán búa.
Một thân ảnh cao gầy đi vào, rỏ ràng tuổi còn rất trẻ, nhưng người đàn ông này lại gầy gò yếu ớt, đó là kết quả của việc bị ma túy tàn phá quanh năm.
“Hoa Hải, đi ra ngoài cho tôi!” Hoa Nhụy hung hăn nói, thì nhìn thấy đã đi đến bên giường, nhìn thấy ba lô của cô, liền chụp lấy mở ra, “Ba lô đẹp như vậy, ở thành phố kiếm được không ít tiền nhỉ? Ngoan ngoan đem ra đây cho tao.”
Đem quần áo của Hoa Nhụy trong ba lô ném ra ngoài, nhưng không tìm được đồng nào, Hoa Hãi lại bắt đầu lụt lọi trên giường, Hoa Nhụy nhìn cảnh này mà tỏng lòng tràn đầy căm ghét, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta.
Vô công rỗi nghề, hết ăn rồi nằm, còn nghiện ma túy nữa, đến tìm tiền của cô cũng dùng để mua ma túy thôi…