NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 327
Cập nhật lúc: 2024-09-21 14:14:55
Lượt xem: 23
Nhà họ Cố đã rối như đống bùi nhùi.
Tham gia lễ đính hôn xong, Cố Tuyết Yến lập tức tự nhốt mình trong phòng, bây giờ đã đêm hôm khuya khoắc, cô ta làm ầm lên đòi tự sát, suýt nữa cắt lấy cổ tay, may là có bà Cố ngăn lại kịp thời.
“Mẹ, cha, con muốn gả cho Lục Bắc Kiêu! Con muốn gả cho anh ấy! Không có anh ấy, con không sống nổi!”. Cố Tuyết Yến vừa khóc vừa nói, mặt đầy nước mắt.
Hai vợ chồng Cố Trường Phong vẻ mặt buồn thiu, bọn họ chỉ có một đứa con gái cưng, phải làm sao mới ổn đây?
“Yến Yến! Lục Bắc Kiêu đã đính hôn rồi, con không thấy sao? Con bảo cha mẹ phải làm sao bây giờ? Còn có thể giành được cho con sao?! Bất kể là nhà họ Lục hay là nhà họ Diệp, chúng ta có thể đắc tội nổi sao? Cha con mấy năm nay làm ăn vất vả mới phất lên được, nhà chúng ta cũng chỉ là một nhà nhỏ trong thành phố, con hiểu không?!”. Bà Cố vừa tức vừa đau lòng nói.
“Con không nghe những thứ này! Bọn họ chỉ mới đính hôn mà thôi, vẫn chưa kết hôn mà! Con không muốn! Con cứ muốn gả cho Lục Bắc Kiêu đấy! Vì anh ấy, con mới đi làm lính! Trước kia hai người đã nói, sau này sẽ gả con cho anh ấy! Hai người đã đồng ý với con!”. Cố Tuyết Yến ngang bướng nói.
“Cố Tuyết Yến! Cho dù con muốn sao trên trời, cha cũng có thể hái cho con, nhưng mà Lục Bắc Kiêu còn khó hơn hái sao trên trời, con biết không?! Con muốn ép cha mẹ con vào đường cùng sao? Sao lại là “không phải cậu ta thì không thể”? Đàn ông tốt trên đời còn nhiều mà!”. Cố Trưởng Phong tức giận đập tay, giậm chân nói.
Nhưng Cố Tuyết Yến quỳ dưới đất vẫn liều mạng lắc đầu.
“Con muốn anh ấy! Trong vòng một năm, trước khi anh ấy kết hôn, nếu hai người không cho con có được anh ấy, con sẽ c.h.ế.t cho hai người xem!”. Cố Tuyết Yến khóc lóc nói.
“Nghiệp chướng!”. Cố Trường Phong tức giận đến mức cào đầu.
Bà Cố cũng khóc: “Làm sao bây giờ? Tính tình của Yến Yến anh cũng biết đấy, nó nói được thì làm được, Lục Bắc Kiêu cũng đính hôn rồi, mọi người hai nhà Diệp Lục đều biết, lại còn lên đài truyền hình, sau này ai mà không biết Diệp Kiều mới là con dâu nhà họ Lục! Chúng ta còn có thể làm gì?”
Cố Trường Phong tức giận không nói gì, chỉ ngồi một bên hút thuốc.
Lần này, người khó chịu không chỉ có con gái, ông ta mới là người khó chịu nhất, lúc trước nghe nói bọn họ kết thông gia với nhà họ Lục, nhiều nhà đầu tư đã muốn hợp tác với ông ta rồi, sau này vừa nghe không phải là lập tức rút lui ngay!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-327.html.]
“Em đi nói với Yến Yến, chuyện này, anh cần bàn bạc kỹ hơn! Bảo nó khoan vội!”. Hút xong điếu thuốc, Cố Trường Phong trầm giọng nói.
Bàn bạc kỹ hơn…
Nói cách khác là còn có hy vọng? Bà Cố nhất thời như thấy được hy vọng!
Bên ngoài, mặt trời lên cao, lại là một ngày nắng, ánh nắng tươi sáng, trong sân, đủ loại chim trong lồng đã hót líu lo không ngừng.
Tất cả những tấm rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng đều đã được kéo lại, phòng ngủ mờ tối.
Cô gái lười biếng nhúc nhích, người đàn ông để n.g.ự.c trần ngồi dựa vào đầu giường, khóe miệng cưng chiều nhếch lên, bàn tay to nhẹ nhàng nghịch sợi tóc của cô, ngón tay thỉnh thoảng vuốt ve da đầu cô…
Cảm giác nhột nhột ngứa ngứa, khiến cái miệng nhỏ nhắn của cô phát ra tiếng ngâm nga thật thấp.
Một tay anh cầm thẻ căn cước của cô, bất ngờ phát hiện ra, ngày sinh trong thẻ căn cước của nhóc con sớm hơn bốn tháng so với ngày sinh thực tế, có nghĩa là ngày 6 tháng 6 sang năm là anh có thể dẫn cô đi đăng ký được rồi!
“Anh Kiêu…mấy giờ rồi…”. Diệp Kiều lầm bầm hỏi, mệt mỏi quá, nhúc nhích cũng không muốn nhúc nhích, toàn thân đều đau nhức.
Đúng là, lúc huấn luyện cũng chưa từng mệt như vậy!
Trường kỳ kháng chiến liên tục cho đến ba giờ sáng…nói tóm lại là, lần cuối cùng cô đã ngất đi luôn!
“Cục cưng, chào buổi sáng!”. Lục Bắc Kiêu cúi đầu nói, cho cô một nụ hôn buổi sáng: “Đã chín rưỡi rồi, ánh nắng ban mai đã tắt, mặt trời lên đến m.ô.n.g rồi!”. Anh cười cưng chiều nói, nhưng vẫn chưa quên nguyện vọng nhỏ bé của cô!
Chín rưỡi…
Cố Diệp Phi
“A!”. Diệp Kiều bừng tỉnh, hét lên một tiếng rồi bò dậy!