Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 248

Cập nhật lúc: 2024-09-21 11:30:14
Lượt xem: 36

Mấy ngày nay không gặp, cơ bắp của anh lại phát triển, cơ lưng ôm chặt chiếc áo phông đen.

Thấy anh quay lại, Diệp Kiều vội vàng giả vờ như đang đánh giá phong cách trang trí của ngôi nhà: “Anh Kiêu! Phòng này chắc là mới sửa lại đúng không? Phong cách rất hoài cổ nha! Mặc dù mang yếu tố cung đình nhưng không khoa trương, đơn giản mà có khí chất, em thích!”

Diệp Kiều đang nói thật, lúc mới bước vào đã bị cách trang trí nội thất làm cho choáng váng, kiếp này giống hệt kiếp trước, trang trí nhà cửa cũng giống hệt nhau...

Lục Bắc Kiêu lạnh lùng không để ý lời nói của cô, bóng dáng cao lớn thẳng tắp đi về phía cô, Diệp Kiều sợ tới mức lùi lại liên tục, cho đến khi cô đụng phải bức tường không còn chỗ nào để lùi nữa!

Cơ thể cường tráng của anh ấy đã gần trong tầm tay!

“Bảo bối, chạy đi, không muốn chạy nữa sao? Hả?” Khuôn mặt tuấn tú của anh thấp dần xuống, mùi hương nam tính đặc sệt xen lẫn mùi t.h.u.ố.c lá quấn lấy cô, nhịp tim của cô đột nhiên tăng tốc, đập, nhưng cũng rất hồi hộp.

“Anh Kiêu, em, em làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay anh được… Anh, anh hung dữ thế kia mà… Em thật sự biết sai rồi! Hu hu…” Diệp Kiều sợ tới mức sắp khóc đến nơi, mắt cô trừng trừng. đỏ bừng cả lên, bây giờ, cô hiểu rằng anh chỉ cố tình cho cô cơ hội trốn thoát!

Cái tên xấu xa này thật là, anh cố tình để cô chạy, nhưng kết quả là đường thoát của cô nằm trong tầm kiểm soát của anh!

Anh như một con dã thú còn cô chỉ là con mồi nhỏ mà thôi!

“Em yêu à, đừng khóc… Để dành nước mắt đi, lát nữa mà khóc trên giường!” Anh đập cô vào tường, dùng đôi tay thô ráp vuốt ve má cô, tà ác nói.

Nghe được lời nói của anh, Diệp Kiều càng muốn khóc!

Chỉ một sai có một chút thôi mà anh ghi thù dữ vậy sao!

Cô nói câu đó với Tôn Kiếm đúng là tự tìm đường c.h.ế.t mà?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-248.html.]

Cố Diệp Phi

“Anh Kiêu… sau này em không bỏ chạy nữa, em cũng không qua lại mập mờ với người đàn ông nào nữa!” Diệp Kiều hứa hứa thề thề một hồi, dáng vẻ vô cùng hối hận về những gì đã làm.

“Ngoan nào… Chẳng qua cũng do anh tắc trách, quen em đến ngày hôm nay mà chưa nuôi em được ngày nào!” Lục Bắc Kiêu nhẹ giọng nói, rồi dùng tay phải lấy cái ví trong túi quần, ví mở ra, cô thấy tấm ảnh mà họ chụp chung.

Trái tim Diệp Kiều ấm hẳn lên, cô cũng như anh vậy, cũng bỏ hình mà họ chụp chung trong ví da.

Anh lấy tất cả thẻ ngân hàng trong ví ra, nắm lấy tay cô, nhét vào lòng bàn tay.

“Thẻ này có tiền đấy, có tiền lương mấy năm liền của anh, còn có tiền thường, mấy tấm chi phiếu ở phía sau cũng cho em hết. Lúc ông ngoại qua đời, có chia tài sản, anh dùng tiền ấy đầu tư, mấy năm nay cũng sinh lời, bây giờ, tất cả đều chuyển cho em!” Vừa nói chuyện, anh vừa dùng bàn tay thô ráp vuốt vuốt má cô.

Cứ như thể những móng vuốt hung dữ của dã thú đang vuốt ve con mồi nhỏ bé của mình.

“Bảo bối à, bây giờ tuy anh vẫn còn làm lính, nhưng cha mẹ anh chỉ có anh là con trai độc nhất thôi, gia sản của cha mẹ anh về sau đều là của anh, cũng là của em. Với số tài sản đó thì nuôi em mười đời cũng đủ nên sau này đừng có tùy tiện để người khác nuôi, biết chưa?”

Cô liều mạng gật đầu!

“Ngoài anh ra, người nào nuôi nổi em chứ? Nhóc con này, không chỉ phải nuôi bằng vật chất mà còn phải nuôi bằng tình yêu nữa, phải không? Có người đàn ông nào dám nói yêu em hơn anh thì coi như người đó có dũng khí!”

Câu nói này khiến Diệp Kiều cảm động tới bật khóc!

Dù là kiếp trước hay kiếp này, thật sự không có người nào yêu cô hơn Lục Bắc Kiêu!

Kiếp trước, tất cả tiền bạc của anh đều giao cho cô, nhưng lại bị Lý Vận và Thẩm Hi Xuyên lừa gạt hết!

Diệp Kiều không nhịn được ôm chặt lấy anh!

“Chỉ có anh Kiêu! Em chỉ muốn anh Kiêu nuôi em thôi, anh tin em có được không?! Có một người bạn trai xuất sắc như anh rồi, những người khác không có cửa lọt vào mắt em!”

Loading...