NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 246
Cập nhật lúc: 2024-09-21 11:28:56
Lượt xem: 31
“Nhịn một năm rồi mà giờ bảo nhẹ một chút là sao? Không được đâu! Cho nên, ngoan, em vẫn nên chạy trước đi!” Lục Bắc Kiêu bình tĩnh nói, không giống như đang nói đùa, nói xong còn giúp cô cài mũ bảo hiểm!
Đúng vậy, anh làm sao có thể nhẹ tay được, sợ là dù cho anh có lòng đi chăng nữa thì đến lúc làm thật, nửa thân dưới có nghe lý trí chỉ huy không?
Cho nên, phải chạy!
Chạy đến công ty rồi nhờ cô nhỏ đưa về doanh trại!
Trong lòng Diệp Kiều đã có kế hoạch tỉ mỉ hết rồi!
“Anh Kiêu! Gặp nhau ở doanh trại nha!” Diệp Kiều lớn giọng nói, âm thanh như bị lớp chắn ở mũ bảo hiểm chắn lại, nhưng anh vẫn có thể nghe được, anh cười nhếch miệng.
Gặp ở doanh trại à… Haha!
Ngoan, chúc em may mắn!
Động tác của Diệp Kiều rất nhanh nhảu, đề xe lên rồi giẫm số, chiếc mô tô lao nhanh ra ngoài chỉ để lại mùi khói thoang thoảng!
Mang mũ bảo hiểm, mặc bộ đồ đen từ trên xuống dưới, cưỡi mô tô, cứ như vậy mà cô lao ra khỏi tầm mắt anh.
Cô nhóc này, dám làm ra chuyện như vậy sao!
Một năm nay, cô thay đổi khá nhiều. Như vậy rồi, còn thay đổi gì nữa, hay là tại anh không hiểu rõ?
——
Anh đuổi theo không kịp à?
Diệp Kiều nhìn qua gương chiếu hậu, xem đằng sau nhưng mà không nhìn thấy chiếc xe thể thao nào, cô mừng thầm, rất nhanh, cô lái xe vào một ngõ nhỏ, cô không ngừng ấn còi, tốc độ nhanh như chớp.
Rất nhanh, cô đã chạy ra khỏi ngõ hẻm.
“Kít!”
Vừa ra khỏi ngõ hẻm, ven đường đã vang lên tiếng còi của chiếc xe thể thao, đèn xe lóe lên, hướng về phía cô mà chào hỏi.
Ôi trời!
Cố Diệp Phi
Anh là quỷ à?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-246.html.]
Sao có thể như vậy chứ?! Ôi trời ơi, là cô lạc đường sao!
Diệp Kiều bị dọa đến mức vội vàng quay đầu xe cua lại, mô tô do chịu lực bất ngờ nên ngã xuống, cô nhanh chóng dựng nó dậy.
Vợ anh đúng là có kỹ thuật lái xe mà!
Trong xe, Lục Bắc Kiêu nhìn ra với ánh mắt cưng chiều, anh giương môi lên, chỉ thấy cô gái mặc nguyên cây đen kia giờ đã cua vào một ngõ hẻm, nhóc này cũng quen đường xá ở đây quá nhỉ…
Nhưng, dù cô có quen đi nữa thì không chắc bằng được anh, năm mười tuổi anh đã thuộc làu đường xá ở đây rồi! Mê cung, ngõ hẻm, lối ra lối vào gì anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Chẳng qua, chơi đuổi bắt với cô nên mới dùng một chút để tránh hao tổn khí lực, lát còn để dành hầu hạ bảo bối của anh chứ!
Vứt tàn thuốc qua một bên, lại lần nữa phải đi bắt cô lại.
Giao lộ tiếp theo, Diệp Kiều lại gặp xe của anh, trong lòng hốt hoảng vô cùng: “Lục Tiểu Cổn à, Lục Tiểu Cổn, mau mau giúp ta tìm đường mau!”
“Con đường duy nhất chính là, giơ tay chịu trói đi.” Lục Tiểu Cổn bình chân như vại nói, nó đương nhiên là ở phe ba nó rồi!
“Hừ, vậy mà người ta bảo con trai thương mẹ! Chắc là ta có con trai giả rồi!” Diệp Kiều tức giận nói, xém chút đụng phải người khác!
Đã ấn mấy tiếng còi rồi, phía trước có năm bóng người, còn không có ý thức mà tránh ra, lại chui vào ngõ hẻm.
Cô đành phải dừng xe!
Dưới anh trăng, mấy người này đi về phía cô, vừa nhìn đã biết chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Diệp Kiều lập tức tắt máy xe, bước xuống, lấy Song Tiết Côn mà cô để phòng thân trong túi ra.
“Wow, tao còn tưởng ai ở đây phách lối! Thì ra là một con nhóc, vậy mà còn dám chạy xe nhanh như vậy chứ!”
Từ đoạn đối thoại của bọn họ, cô có thể nghe ra, mấy người này chắc là lưu manh ở đây rồi!
“Đừng có đụng vô xe bà!” Diệp Kiều nói, vừa nói cô vừa nghịch nghịch Song Tiết Côn trên tay, tên lưu manh thấy cây gậy sắp đập vào tay nên né tránh, không ngờ vừa né thì Song Tiết Côn lại đập thẳng vào đầu, hắn ta rên lên đau đớn!
Có Song Tiết Côn làm vũ khí, ưu thế lớn nhất chính là làm đối phương không biết được ta sẽ dùng đầu nào tấn công!
“Con nhóc này! Còn biết chơi Song Tiết Côn cơ đấy?!” Một tên lưu manh khác không chút sợ sệt mà nói.
“Bà đây không những biết chơi, bà đây còn biết đánh!” Diệp Kiều hừ một tiếng, nói xong liền đánh!
Lục Bắc Kiêu sớm có mặt tại ngõ hẻm cuối cùng rồi nhưng chờ mãi mà không thấy cô, anh đành phải xuống xe, đi vào trong ngõ hẻm, đi có mấy bước thì anh nghe được tiếng đánh nhau, kèm theo đó là tiếng kêu vô cùng thảm thiết!