NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 240
Cập nhật lúc: 2024-09-21 11:26:35
Lượt xem: 39
Diệp Kiều đi đến một nơi không có ai, trước tiên là gọi vào bộ đàm Lục Bắc Kiêu cho anh biết chuyện này. Rồi lại gọi cho cô nhỏ, nói cô tối mai lấy lý do công ty có việc gấp mà đến doanh trại đón Diệp Kiều ra, bây giờ Diệp Kiều còn có hai người cô yêu thương cưng chiều mình vô cùng, chỉ cần cô thích là hai người cô sẽ chiều theo ý Diệp Kiều.
Tuy nhiên, trong thâm tâm cô tình cảm dành cho hai người cô ruột này vô cùng hời hợt, cũng không có quá nhiều cảm tình với họ, họ tốt với cô, đương nhiên vì cô là m.á.u mủ ruột thịt nhà họ Diệp rồi.
“Kiều gia, Kiều gia!” Trên lối đi trở về kí túc xá, cô nhìn thấy An Hân cầm chậu sứ chạy về phía mình, vẻ mặt rất lo lắng.
“Có chuyện gì vậy, bảo bối? Nhìn cưng gấp gáp mà đổ cả mồ hôi rồi này!” Diệp Kiều nhìn An Hân cưng chiều, không quên trêu chọc, cô bé nhỏ tuổi nhất lớp, còn nhỏ hơn cả Diệp Trăn Trăn. .
“Tôi nhìn thấy Diệp Trăn Trăn lén bắt nạt Hoa Nhị của lớp thương mại! Ngay vách tường đầu tiên của kí túc xá!” An Hân thở hổn hển báo cáo với cô.
Diệp Trăn Trăn này!
Chắc chắn, đến c.h.ế.t cũng không thay đổi!
Cố Diệp Phi
Trước mặt thì bảo là không dám làm, nhưng mà sau lưng lại uy h.i.ế.p học sinh khác.
——
Ở một góc không có người, Hoa Nhị, một học sinh nghèo sinh ra lớn lên ở trên núi, đang quỳ trên mặt đất, giúp Diệp Trăn Trăn lau giày da trên chân!
“Lau kỹ vô cho tôi! Giày của tôi đều là da thật, lỡ mà hỏng thật thì tiền lương, học phí một học kỳ của cô cũng không đủ trả đâu!” Diệp Trăn Trăn ngạo nghễ nói, hai tay chống hông, cũng ăn mặc như một công chúa.
“Diệp Trăn Trăn! Cô làm cái gì vây?” Diệp Kiều thấy cảnh này liền hét to lên.
Diệp Kiều đáng c.h.ế.t sao lại tới đây vậy chứ?!
Diệp Trăn Trăn hoảng sợ.
“Hoa Nhị, đứng lên đi! Về lớp!” Diệp Kiều thấy Hoa Nhị còn quỳ, cầm khăn tay lau đôi giày da màu trắng của Diệp Trăn Trăn, cô liền lớn tiếng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-240.html.]
Hoa Nhị không chịu nghe, cứ ngồi đó chà chà, giống như nô lệ thời xưa vậy.
“Diệp, Diệp Kiều, việc này, không liên quan đến cô, cô ta giặt quần áo cho tôi, lau giày cho tôi, tôi cũng trả tiền cho cô ấy mà!” Diệp Trăn Trăn tuy có chút hoảng sợ nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần!
“Diệp Trăn Trăn! Giáo quan đã thông qua nội quy rồi mà, tất cả các việc chúng ta làm phải đúng với nội quy, nội quy có nói, quần áo ai người đấy giặt mà cô lại dám mướn người khác giặt giúp à!” Diệp Kiều nghiêm nghị nói, sau đó nhìn xuống chỗ Hoa Nhị đang còn quỳ, liều mạng lau giày cho Diệp Trăn Trăn.
Nhìn cảnh này khiến cho người khác đau lòng vô cùng.
Nhà cô ấy vốn nghèo khó, thi đại học vốn đã không dễ dàng, có thể đậu vào thành phố J rộng lớn càng không dễ dàng gì!
Không biết phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực!?
“Diệp Kiều, tôi thấy chị quản hơi nhiều rồi đó. Đừng tưởng chị có Lục Bắc Kiêu chống lưng mà tôi liền…” Mới có mấy ngày mà Diệp Trăn Trăn lại trở lại tính nào tật nấy, nhưng, còn chưa nói hết thì có người cầm đèn pin đi tới.
Là bảo vệ cùng mấy giáo quan, họ đều đã thấy cảnh Hoa Nhị lớp thương mại lau giày cho Diệp Trăn Trăn.
Diệp Kiều lập tức báo cáo tình huống này lại cho họ.
Hoa Nhị cũng bị cô kéo lên: “Thưa chủ nhiệm, các vị giáo quan, chuyện này, là em tự nguyện làm, không liền quan gì đến Diệp Trăn Trăn…”
Vì kiếm tiền mà Hoa Nhị phải nói như vậy, nếu không thì Diệp Trăn Trăn sẽ không trả cô 20 tệ tiền công.
Diệp Trăn Trăn trở nên đắc ý.
“Học sinh Diệp Trăn Trăn! Em đừng tưởng Hoa Nhị nói tự nguyện thì em không chịu trách nhiệm! Em đã quy phạm nội quy trong quân đội, gây ra ảnh hưởng rất lớn! Trong quân đội không cần một người lính như thế! Xét từ thành tích kém cỏi của em, nay lại đến chuyện này, em đã bị đuổi khỏi doanh trại!” Giáo quan Bành nghiêm khắc nói.
Diệp Trăn Trăn vừa nãy còn đắc ý, lúc này khuôn mặt đã cứng đơ.
“Chuyện này sao trách em được chứ! Là do Hoa Nhị tự nguyện mà! Hoa Nhị, có đúng không?!” Diệp Trăn Trăn kéo mạnh cánh tay mảnh khảnh của Hoa Nhị.