NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 232
Cập nhật lúc: 2024-09-21 11:22:59
Lượt xem: 36
“Bảo bối à, dong dài với cô ta làm gì?” Lục Bắc Kiêu đi đến bên cạnh Diệp Kiều, vòng tay qua eo cô, nhẹ giọng nói.
Khuôn mặt anh dịu dàng như vậy, trước đây Diệp Trăn Trăn chưa từng thấy.
Khi anh quay đầu lại và nhìn cô ta, vẻ mặt của anh đã trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn!
“Diệp Trăn Trăn, tôi sẽ cho cô một cơ hội, sau này, Diệp Kiều nói cái gì cô cũng đều nghe cho tôi, Diệp Kiều bảo cô làm gì thì cô làm cái đó! Nếu không, Lục Bắc Kiêu tôi sẽ khiến cho cô c.h.ế.t không có chỗ chôn! Hiểu chưa?” Nói xong, anh bèn ôm Diệp Kiều rời đi.
Diệp Trăn Trăn không dám không nghe, Lục Bắc Kiêu đúng là có khả năng để cô c.h.ế.t không có chỗ chôn thật!
——
“Học sinh Diệp Kiều, em có biết hành vi của mình tối nay đã gây ra bao nhiêu ảnh hưởng không?! Đây là thời gian huấn luyện quân sự. Em là liên lạc viên của lớp, lại đi nói chuyện yêu đương sao?!”
Giọng của giáo quan Lục lớn đến nỗi những người huấn luyện đang hút thuốc bên ngoài đều nghe thấy.
Trong văn phòng, giáo quan Lục đang dựa vào bàn, hai tay khoanh trước ngực, Diệp Kiều mặc váy trắng, tóc dài xõa tung và cúi đầu, trông như đang bị kỷ luật.
Chỉ có hai người họ trong văn phòng rộng lớn.
“Giáo quan Lục! Oan cho em quá! Là thằng nhóc đó viết thư tình cho em mà, em định từ chối rồi!” Diệp Kiều lớn tiếng phản bác.
“Em vẫn còn cãi à?! Viết ngay cho tôi một bản kiểm điểm ba nghìn chữ!” Giọng nói nghiêm khắc của giáo quan Lục phát ra!
Giáo quan Lục này đúng thật là ghê gớm mà!
Mấy giáo quan đang đứng bên ngoài cũng phải thốt lên trầm trồ, giáo quan Bành trực tiếp tiến vào văn phòng.
“Giáo quan Lục, thanh niên tuổi này, viết thư tình, nói chuyện yêu đương là bình thường mà, đừng có nghiêm túc như thế! Học sinh Diệp Kiều bình thường học hành chăm chỉ, với lại cũng đâu phải em ấy chủ động viết thư đâu?”
Giáo quan Bành nói giúp cho Diệp Kiều.
Diệp Kiều chỉ đứng yên cúi đầu, dáng vẻ oan ức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-232.html.]
“Giáo quan Bành à, tôi có quy tắc của tôi! Việc của tôi anh không cần nói giúp! Học sinh Diệp Kiều còn đứng ngây ra đó làm gì? Viết đi! Đêm nay phải viết xong ba nghìn chữ, đừng nghĩ tới việc về kí túc xá nghỉ ngơi!” Giáo quan Lục nghiêm khắc nói, nói xong đứng lên, bước ra khỏi văn phòng.
Ra đến cửa, anh gọi giáo quan Bành, giáo quan Bành lập tức ra ngoài, căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại một mình Diệp Kiều.
“Đồ khó chịu! Đồ hay ghen này!” Diệp Kiều thở phì phò thấp giọng mắng, cô biết anh rất tức giận!
Theo logic của anh, tối nay cô không nên đến gặp Đào Thành Khê, cô nên giao bức thư tình cho anh, nhưng cô không làm như vậy, cô mà làm vậy thì sao có thể đánh Diệp Trăn Trăn được chứ?!
Anh kéo một chiếc ghế ra và ngồi xuống, cởi chiếc túi đeo trên lưng và đặt nó lên bàn.
Trên bàn có giấy tư liệu 16K và cây bút chuyên dụng của quân đội, cô đành phải cầm bút lên viết “bản kiểm điểm”!
——
Đã nửa tiếng trôi qua, anh vẫn chưa quay lại, Diệp Kiều lắc lắc cổ tay đang mỏi rồi viết tiếp, cô tiếp tục vùi đầu vào viết, bên ngoài đã yên tĩnh rồi, lúc này, giáo viên hướng dẫn gần như đã nghỉ ngơi.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, nhìn thấy giáo quan Lục từ bên ngoài đi vào, trên tay còn cầm thêm một chiếc cốc giữ nhiệt, Diệp Kiều nhìn thấy anh liền bĩu môi, trợn mắt nhìn anh ta.
“Học sinh Diệp Kiều, em viết bản kiểm điểm xong chưa?”
“Báo cáo! Em viết sắp xong rồi, nhưng không được ba nghìn chữ!” Diệp Kiều đứng lên, lớn tiếng nói.
“Không đủ ba nghìn chữ… Vậy thì đứng tấn nửa tiếng đi!” Giáo quan Lục nghiêm nghị khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nói, trên người mang theo mùi thơm sảng khoái cây cối, chắc anh vừa tắm xong.
!!!!
Sao anh dám trừng phạt cô đứng tấn chứ!
Cô trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt anh tuấn vô cảm, ánh mắt lạnh lùng kia, không cho phép cô chất vấn!
Cố Diệp Phi
Cô đứng dậy, đá văng cái ghế ra rồi tức giận đi tới tường, dựa vào tường, chân mang đôi giày, cô liền đá rơi xuống rồi đứng phắt dậy.
Giáo quan lục bước đến bàn cầm tờ “giấy kiểm điểm” mà Diệp Kiều vừa viết!
“Tôi phải kiểm điểm sâu sắc bản thân mình, tại sao tôi lại yêu Lục Bắc Thâm, cái tên bá đạo đẹp trai, cưng chiều tôi như vậy chứ...”