NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1737: Hứa yêu em ba kiếp
Cập nhật lúc: 2024-10-07 09:36:33
Lượt xem: 4
Cô đã 42 tuổi rồi, cha mẹ nuôi đã nuôi cô như con ruột mười hai năm, còn đối xử với cô như trẻ con.
Nhìn thấy người mẹ già tự mình xào ngó sen cho cô, Diệp Kiều cảm thấy thèm ăn hơn, ăn liền ba miếng. Nhớ khi còn bé, cô thích nhất là Tết và Tết Trung thu, trong thời đại khan hiếm nguyên liệu, chỉ có Tết mới ăn được món gì ngon.
Họ luôn biết ơn cô, nói nếu không có cô thì năm đó có thể Kiều Thiêm có lẽ đã về quê làm nông, không có cô bày mưu tính kế thì có lẽ nhà họ bây giờ vẫn trồng mấy sào đất đó ...
Cả làng biết ơn cô.
Nhưng kiếp trước thì sao?
Cô không dám nghĩ.
Kiếp trước bản thân cô khốn nạn, sau khi rời khỏi nơi này thì số lần về đếm trên đầu ngón tay, càng không thể báo đáp cha mẹ nuôi...
"Ông già, tôi thấy Kiều Kiều có tâm sự ấy!"
"Tôi cũng nhìn ra, có nên gọi cho A Kiêu không?"
"A Kiêu bận rộn như thế không nên tùy tiện quấy rầy nó? Cũng không biết có phải vì anh họ con bé không... Hôm trước nó về quê, vừa thấy tôi ở cổng làng đã ôm tôi! Năm trước mới qua một lần liền nói nhớ tôi!" Mẹ Kiều nói.
Lão Kiều cũng cười ngây ngô, "Con bé còn khen tôi lúc trẻ đẹp trai, con nhóc này cứ nhắc đến hồi nhỏ! Nó còn đùa trách vì sao năm đó tôi đưa nó về nhà họ Diệp!"
"Con bé ngốc, không về nhà họ Diệp thì nó có thể làm chủ công ty sao? Có thể gả cho Lục Bắc Kiêu sao?" Lão Kiều lại nói.
Diệp Kiều đứng ở cầu thang lầu hai nghe rõ cuộc đối thoại của họ, lòng đầy chua xót.
Hai ngày nay cô đã nghĩ nếu năm đó cô không về nhà họ Diệp mà vẫn lớn lên ở nông thôn, có lẽ kiếp trước của cô có bi thảm thế không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1737-hua-yeu-em-ba-kiep.html.]
Nếu Lục Bắc Kiêu không gặp cô thì kiếp trước có phải sẽ không hi sinh không?
Cô vừa nằm ngủ không lâu lại tiến vào mộng cảnh...
Lần này bối cảnh không phải những năm 90, 00 ở kiếp trước mà là trước giải phóng, có lẽ là vào những năm đầu của Trung Hoa Dân Quốc.
Trên đường phố của tỉnh thành phồn hoa, xe con màu đen xe kéo qua lại, phần lớn những người ngồi trên xe kép đều mặc sang trọng. Những tòa nhà kiểu phương Tây cạnh phố vẫn treo những bảng đèn quảng cáo mang không khí thời đại này, trên bảng quảng cáo dán những tấm hình nữ ca sĩ rất lớn ...
Tiếng vó ngựa cộc cộc vang lên, con đường lớn vốn đông đúc nhanh chóng nhường đường mở một con đường lớn. Ba con ngựa dẫn đầu là ba sĩ quan mặc quân phục nỉ xanh thẫm, phía sau là một đội quân hùng hậu với những cây giáo dài.
"Kiều tiểu gia, ngài nhìn đi, người ở giữa kia là Thiếu soái Lục! Ngài ấy vừa đánh thắng trận trở về thành!"
Phía sau đám đông, một người đàn ông trung niên mặc trường sam cung kính giới thiệu với "Anh chàng đẹp trai" mặc âu phục màu xám đậm, bên trong mặc áo somi thắt cà vạt, tóc ngắn bên cạnh.
Vị này là Kiều tiểu gia, chính là Diệp Kiều giả trai.
Cô để tóc ngắn, hai tay đút túi quần, dáng vẻ phóng khoáng, miệng ngậm một cây tăm, nhìn phong lưu không bị trói buộc làm cô gái bên cạnh lén nhìn cô.
Ánh mắt của Kiều tiểu gia nhìn vào vị Thiếu soái Lục trẻ tuổi uy nghi đang cưỡi ngựa, đội mũ quân đội, mặc quân trang xanh thẫm, đi giày quân đội.
Trên đường nhiều phụ nữ gọi anh đầy ngưỡng mộ.
Cố Diệp Phi
Khoảng cách càng ngày càng gần, khuôn mặt lạnh lùng khí khái dưới vành mũ kia ngày càng rõ. Trên người anh tỏa ra hơi thở lạnh lùng, giống như đóa hoa trên núi cao mà cư sĩ không thể chạm tới!
Nhưng nhiệm vụ lần này của cô là hái loài hoa trên núi cao này!
Khi cô đang quan sát, đột nhiên, cô cảm thấy có một đôi mắt sắc bén đang b.ắ.n về phía mình, khi cô định thần lại, Diệp Kiều nhận ra vị thiếu soái kia có vẻ đang nhìn cô!