NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1719:Dám nhắm vào con gái ông, ông đây nện chết mày!
Cập nhật lúc: 2024-10-06 21:10:45
Lượt xem: 4
Cậu cả Diệp dễ dàng kéo Trần Tiểu Quả đến ghế phụ, mở cửa ra, ấn cô vào!
Cậu nhanh chóng đi vòng qua ghế lái, chui vào!
“Mau thắt dây an toàn, bị cô giáo Chu nhìn thấy là anh xong đời luôn!”. Cậu nói xong là đưa tay thắt giúp cô, còn Trần Tiểu Quả thì đang cầm điện thoại di động mắng Hàn Ngữ!
Đồ phản bội!
Thế mà lại bán đứng cô!
Hàn Ngữ yếu ớt gửi tới một tin nhắn: Quả Nhi, mình biết cậu luôn thầm mến Diệp Nhất Mộc, hãy hưởng thụ sự lãng mạn trước đi nhé! Mình cũng vì cậu thôi mà!
Lý do lý trấu!
Bán đứng chính là bán đứng!
Trần Tiểu Quả đưa tay đập mạnh lên đầu cậu, cậu cả Diệp cũng thắt dây an toàn cho mình, Trần Tiểu Quả vừa định xuống xe, cửa xe đã bị cậu khóa lại!
“Quả Tử, đừng nghiêm mặt, em không biết đâu, để có thể hẹn em ra ngoài, anh tốn rất nhiều công sức đấy!”. Cậu cả Diệp sờ đầu Trần Tiểu Quả mà nói, khóe miệng nở nụ cười đắc ý.
Trần Tiểu Quả nhìn cậu chằm chằm: “Diệp Nhất Mộc! Anh còn có mặt mũi mà nói à?! Đó là người bạn tốt nhất của tôi!”
“Bạn tốt của em cũng vì nghĩ đến hạnh phúc cả đời của em thôi mà! Anh dẫn em đi ăn ngon nhé!”. Cậu cả Diệp lại nói.
“Diệp Nhất Mộc! Nếu bị mẹ tôi phát hiện tôi đi ra ngoài với anh, tôi nhất định sẽ chết, đương nhiên, anh càng c.h.ế.t thảm hơn tôi!”. Trần Tiểu Quả nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhắc đến cô giáo Chu, cậu cả Diệp cũng run rẩy trong lòng, bi thảm nói: “Không phải chỉ hẹn Tiểu Quả Tử em một tí thôi mà, sao lại khó khăn như thể anh đưa em đi trốn vậy?!”
“Ai bỏ trốn với anh?! Anh làm thế này gọi là lừa gạt trẻ vị thành niên!”. Trần Tiểu Quả phản bác.
Cậu cả Diệp: “…”. Đúng là lừa gạt thật!
“Con nhóc thúi! Còn dám xóa wechat của anh, từ chối cuộc gọi của anh! Anh mà không sử dụng chút mưu mô thì đêm nay có thể hẹn em ra ngoài sao?”
…
Đã đến nơi này thì yên tâm đi thôi, trong nhà hàng lọt vào top 10 nhà hàng xa hoa của thành phố, Trần Tiểu Quả không chống lại tố chất của mình, cũng không bạc đãi dạ dày của mình, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chẳng qua là không để ý đến cậu.
Cậu cả Diệp còn chụp ảnh bọn họ ăn cơm chung, đương nhiên là không dám chụp Trần Tiểu Quả, đừng nói là mặt, ngay cả tay cũng không dám lộ hết, sợ bị người quen nhận ra.
Cậu đăng lên vòng bạn bè: Lễ tình nhân vui vẻ!
Cậu mới refresh cho Trần Tiểu Quả xem, chỉ thấy bên dưới có một người bạn xấu của cậu bình luận: Eo, anh Diệp lại đổi bạn gái?!
Trần Tiểu Quả nhìn thấy rõ ràng!
Con mẹ nó lúng túng quá!
Cậu cả Diệp tức giận đến mức xóa bình luận, đồng thời block bạn!
Trần Tiểu Quả nhìn cái kẻ đối diện đã từng đội cho cô vô số cái mũ xanh, phẫn hận khẽ cắn môi, không nói lời nào!
Cậu cả Diệp vội vàng lấy quà ra dỗ cô.
Trần Tiểu Quả không thèm liếc mắt nhìn cái hộp có thiết kế rất là phong cách kia lấy một cái!
Cậu cả Diệp lại tràn đầy tự tin mở hộp ra, lấy ra một chậu hoa từ bên trong.
May là cho dù Trần Tiểu Quả có tức giận với cậu như thế nào đi nữa thì khi nhìn thấy chậu sen đá có hoa anh đào, bé gái và cá voi mà cô đã mong muốn từ rất lâu, gom góp đủ tiền cũng không giành được, cô vẫn động lòng!
Cái chậu này đừng nói là rất đắt, thậm chí có tiền cũng không giành được đâu.
Hơn nữa, bởi vì một thời gian dài không có giao dịch nên cô đã bị người bán lòng dạ hiểm độc đó xóa mất tiêu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1719dam-nham-vao-con-gai-ong-ong-day-nen-chet-may.html.]
Lần nào giành cũng không giành được, cô lại không có bạn bè để lập nhóm tổ chức tranh giành tập thể, làm sao có thể giao dịch được?!
Cô vẫn cố nhịn, kiềm chế ham muốn ngắm nhìn nó, tiếp tục ăn đồ ngọt.
Nhưng mà, làm sao cậu biết được cô vô cùng thích sen đá có hoa anh đào với cá voi và bé gái?
Thật ra, mấy năm nay cô thích gì, không thích gì, cậu đều rõ mồn một, chẳng qua là không biết cô thích cậu thôi! Cậu cũng thật sự đối xử tốt với cô, cái kiều anh trai cưng chiều em gái ấy!
“Quả Tử, lễ tình nhân đầu tiên của chúng ta, em sẽ làm bất cứ điều gì em thích, một chút quà mọn, không đáng là bao! Ngoan ngoãn nhận lấy nha!”
“Anh tìm được người bán kia, sau đó bị người ta dùng quy tắc ngầm, nên mới mua được à!?”. Trần Tiểu Quả cố ý nói.
Cậu cả Diệp cưng chiều cong môi: “Cậu cả Diệp anh chỉ mua mỗi chậu cây nhỏ mà cũng bị người ta dùng quy tắc ngầm à? Truyện cười quốc tế chắc?! Chẳng qua là cái người bán trâu bò mà em nói ấy, nhìn thấy anh, anh làm cho cô ta phải cho anh xem hết số chậu mà cô ta giữ hàng không bán, cố ý chơi trò “marketing bỏ đói*”, cô ta còn nói muốn tặng anh mấy chậu cơ!”
(*) Marketing bỏ đói là một chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng, khiến họ đói do đó có mong muốn mạnh mẽ để mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua.
Trần Tiểu Quả khinh thường liếc cậu, còn mắng cậu khoác lác.
Cậu cả Diệp lập tức chứng minh, ngay sau đó, người bán đã xóa Trần Tiểu Quả lại gửi tin nhắn kết bạn lại cho cô: Em gái à, xin lỗi nha, trước kia là do phần mềm hủy nhầm!
Trần Tiểu Qua: Hủy nhầm? Haha…
“Cái người này sau này mà còn xóa em, anh sẽ bao hết cái xưởng hoa nhà này luôn, sau này em sẽ là đại lý độc nhất vô nhị của nhãn hiệu này luôn!”. Cậu cả Diệp hết sức chiều chuộng cô bạn gái nhỏ của mình!
“Chậu thì tôi nhận, còn tiền, tôi sẽ chuyển qua Alipay! Không được phép trả lại tôi, nếu không...tôi sẽ nói cho mẹ tôi biết! Diệp Nhất Mộc, chúng ta chưa đâu vào đâu đâu, tôi sẽ không nhận đồ của anh, anh cũng đừng làm loạn!”. Trần Tiểu Quả nói xong thì mới lấy cái chậu thân hình bán nguyệt, miệng hình vuông, nền màu xám lạnh, xung quanh khắc đầy hình vẽ kia sang nhìn.
Bé gái cưỡi lên mình cá voi màu hồng, bọt sóng chính là hoa anh đào, chậu hoa được khảm những viên pha lê Swarovski, rạng ngời rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Cậu cả Diệp ở đối diện khẽ cắn môi: “Quả Tử, muốn anh m.ó.c t.i.m ra cho em xem, em mới bằng lòng lại gần anh có đúng không?”
Cố Diệp Phi
“Anh bằng lòng cho em gạt chú Đại Ngốc và cô giáo Chu, chờ khi em 18, chúng ta có thể công khai không? Anh cũng sẽ không làm chuyện gì quá quắt với em đâu, em cứ ngoan ngoãn lấy danh nghĩa bạn gái để anh cưng chiều là được rồi!”
Trần Tiểu Quả bình tĩnh lắc đầu, không hề hấn gì.
Cậu cả Diệp: “…”. Nếu nửa năm trước, vào lúc biết Tiểu Quả Tử thích cậu là cậu đồng ý ngay, thì bây giờ đã không đến nông nỗi này!
Đáng lắm!
…
Tuy rất sợ bị cô giáo Chu phát hiện, cậu cả Diệp vẫn mạo hiểm đưa Trần Tiểu Quả về nhà.
“Anh đi nhanh đi! Muốn c.h.ế.t sao!”. Trần Tiểu Quả cũng chột dạ, đi trên hành lang mà không ngùng thúc giục cậu!
“Không được, không đưa em về tới cửa nhà, anh lo! Tiểu Quả Tử của anh đẹp như vậy, non như vậy, lỡ gặp phải kẻ xấu thì sao!”. Cậu cả Diệp nói ba hoa.
“Sắp đến nhà rồi!”. Cô tức giận nói, cô sống trong một khu nhà cũ, tầng năm và không có thang máy.
Trên hành lang chỉ có tiếng nói của hai người họ.
“Ông xã, Trần Tiểu Quả về rồi, hình như còn đi cùng một đứa con trai! Anh mau ra cửa chặn lại đi!”. Cô giáo Chu đi vào từ ban công, vội vàng nói với Đại Ngốc.
Anh tạm thời gấp rút về nhà ăn lễ với bà xã, trên bàn đặt một bó hoa hồng đỏ, một người đàn ông thành thật luôn không biết thế nào là lãng mạn, thế mà lại tặng hoa cho vợ.
Mặc dù hơi tầm thường!
Hai người họ còn đi ăn đêm, lúc ăn, cô giáo Chu thấy mấy người Hàn Ngữ, nhưng lại không thấy Trần Tiểu Quả nhà mình đâu, nhất thời tra ra manh mối, nhưng vẫn không hỏi cô để tránh bứt dây động rừng!
“Thằng nhóc vô liêm sỉ đáng c.h.ế.t nhà ai, dám nhắm vào con gái ông, ông đây nện c.h.ế.t mày!”. Đại Ngốc giơ nắm đấm, nhìn ra mắt mèo, trông ra bên ngoài.
Vừa nhìn một cái, đúng lúc thấy Tiểu Quả Tử nhà mình bị cậu trai kia kéo vào lòng!
Đồng chí Đại Ngốc trơ mắt ra nhìn “củ cải trắng” mình cực khổ chăm lớn bị “cái đầu heo nào đó” ủn mất, tức giận đến mức đẩy cửa chống trộm ra, giơ nắm đ.ấ.m xông ngay ra ngoài!