NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1706
Cập nhật lúc: 2024-10-06 20:42:55
Lượt xem: 3
Trong nhật ký, nét chữ màu đen xấu như cua bò, mà cái chữ xấu đó, còn xấu hơn chữ của cô lúc nhỏ nữa, cũng chứng minh được đây là chữ của cậu năm 13 tuổi, không phải hiện tại.
Khi còn nhỏ, cô không thích học, càng không thích luyện viết chữ, viết ra chữ nào cũng xiên xiên vẹo vẹo, bị giáo viên phê bình là chữ viết xấu nhất cả lớp!
Vì vậy, cậu càng cố gắng viết chữ còn xấu hơn cả cô, giúp cô lót đáy!
Lục Tiểu Vũ xem lướt qua từng trang, bên trong đó viết đầy những thứ không tốt của cô!
Ví như:
Tết đến rồi, chị ấy lại tự tiêu hết tiền mừng tuổi nữa rồi đúng không? Nhất định là lại đi mua que cay ăn rồi, ăn hết thì khóc, rồi lại lôi mình ra phát tiết…….Haiz, bây giờ mình không ở bên cạnh chị ấy, thì làm sao chị ấy có thể phát tiết với mình được đây?!
Lúc này chắc là chị ấy đã nhìn thấy ưu điểm của mình, ngoại trừ mình, còn ai có thể chịu được cái tính bá đạo của chị ấy!
Lúc gọi video cho Tiểu Mộc Đầu, trông thấy chị ấy lại càng xinh đẹp hơn trước nữa, lúc không nói lời nào, đúng thật là một cô gái xinh đẹp. Hẳn là có không ít nam sinh theo đuổi chị ấy nhỉ? Haiz, với cái tính hung bạo đó, thì làm gì có nam sinh nào dám theo đuổi chị ấy?Không bị chị ấy đập một trận tơi bời đã là không tệ rồi!
Mà chỉ có tên ngốc như mình mới muốn có cô bạn gái ngổ ngáo như vậy nhỉ?
Trâu bò thật!
Người ta đối đãi với mày như anh em thân thiết, vậy mà mày còn muốn nói chuyện yêu đương với người ta!
Tối hôm qua lại mơ thấy đủ thứ chuyện lúc nhỏ ở cùng chị ấy trong đại viện quân doanh!
Đi quậy phá liên đội đang huấn luyện trong sân thể thao thượng cấp, đi giành địa bàn ở bãi than, mùa đông còn đến hồ nhỏ để trượt băng……….
Lúc mình không có ở đó, chị ấy không chọc ghẹo gây chuyện đó chứ?
Tốt nhất là không có, ngoại trừ mình, ai sẽ che chở cho chị ấy trước chứ?
Rõ ràng là không có thực lực gì, mà suốt ngày cô nhóc cứ đòi c.h.é.m đòi giết, cáo mượn oai hùm!
…………………
Không biết Thái Dư Bạch đã lấy máy sấy từ khi nào, đến khi cậu gần sấy khô tóc cho cô, Lục Tiểu Vũ cũng sắp lật đến trang cuối cùng, cô vẫn luôn nhẫn nhịn, đè nén cảm xúc muốn đánh cậu xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1706.html.]
Cô cũng phát hiện hoá ra tính tình cô cũng khá tốt, vậy mà cũng nhịn được!
Đương nhiên, đó cũng là thành quả huấn luyện từ mấy tháng trước!
Bàn tay cậu len qua mái tóc như tơ lụa của cô, cô tiếp tục lật sang những trang còn lại, xem thử xem rốt cuộc ở trong lòng cậu bản thân mình xấu xa đến mức nào……….
Chị ấy không hoàn mỹ, thậm chí còn có một đống tật xấu, nhưng không phải đều là do mình tập quen mà ra sao?
Thậm chí mình còn thấy vì vậy mà đắc ý, bởi vì ngoại trừ mình, sẽ không có người khác phái nào thật lòng yêu chị ấy đến như vậy! Chỉ có mình, bất luận chị ấy có ngổ ngáo, bá đạo, tự kiêu đến mức nào, mình cũng yêu!
Trong lòng mình, chị ấy thật sự rất tốt……..
Chị ấy đối xử với mình cũng tốt hơn đối xử với Lục Tiểu Cổn, Tiểu Mộc Đầu, còn rất tin tưởng mình! (Chỉ cưng chiều một mình mình)
Lúc người khác muốn đánh mình, chị ấy liền xông đến trước mặt bảo vệ cho mình! (Rõ ràng là chị ấy khoi giỏi đánh nhau như mình)
Chị ấy dùng tiền mừng tuổi của mình đi mua que cay, lúc chia cho mình một nửa còn nói: “Xem đi, bổn tư lệnh đối xử với cậu không tệ chứ?” (Thật cmn đáng yêu mà!)
Nghe mình nói muốn ăn đặc sản Bắc Kinh, chị ấy liền gửi cho mình nhiều hơn, còn thường xuyên gửi đến, mà chi phí chuyển phát nhanh còn mắc hơn đặc sản nữa nhỉ? (Ngây ngốc)
Thật ra thì mình nhớ chị ấy rồi, nhớ đến những lúc có thể cùng chơi với chị ấy trong đại viện của quân doanh……
Trang cuối cùng của nhật ký, là những dòng chữ cứng cáp xinh đẹp, chép lại đoạn đầu bài thơ《Trường Can Hành》của Lý Bạch:
Thiếp phát sơ phú ngạch, chiết hoa môn tiền kịch.
Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai.
Cố Diệp Phi
Đồng cư Trường Can lý, lưỡng tiểu vô hiềm sai………
Cậu mở điều hoà trong phòng ngủ lên, chuyển sang chế độ sưởi ấm, cậu cầm một bộ đồ ngủ bước đến, chỉ nhìn thấy cuốn nhật ký đã được đặt bên chân cô, còn cô thì đang đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Anh cũng chỉ có hơi thân với chú Mạc, cũng không thân với Mặc Tiểu Vũ, ba năm đó, anh cũng không có bất cứ người bạn nào! Không dám làm quen, là vì sợ em không vui, hơn nữa anh cũng không thích làm quen, anh bị bệnh sạch sẽ, cũng rất cố chấp, chỉ có em, độc nhất vô nhị!” Cậu đứng trước mặt cô, bàn tay vỗ nhẹ lên đầu cô, thành khẩn mà nói.
“Cút đi!” Cô lạnh lùng đáp lại, đẩy cậu ra, nhưng trong giọng nói lại mang chút nghẹn ngào.