NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1646:: Cái đồ sao chổi!
Cập nhật lúc: 2024-10-06 20:19:17
Lượt xem: 7
Khương Dao Dao đỏ bừng mặt nhìn vẻ mặt oán giận của Lâm Dương, nhất thời cô ta không nói nên lời, cái cô ta để ý nhất chính là bộ mặt của mình!
Mặc trộm áo của Lâm Dương, đeo xách tay của cô lên sóng trực tiếp khoe khoang bị ông nội bắt tạ trận, lại còn bị nhiều cư dân mạng chứng kiến như vậy, sau này cô ta làm streamer thế nào được nữa?!
Chỉ sợ cư dân mạng đào lại hết các video của cô ta, những túi xách và quần áo thương hiệu nổi tiếng, thật ra đều là do cô ta mua hàng nhái, không có mấy thứ là hàng thật!
“Tốt nhất cô nên cầu nguyện cho ông nội lần này chuyển nguy thành an đi! Nếu không…cái tội cố ý gây thương tích của cô to lắm đó!”. Lâm Dương thấy cô ta không nói lời nào, lại tức giận nói.
Khương Dao Dao vốn không hề có chút ăn năn nào mà chỉ nghĩ đến việc sau này, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, cô ta nhìn Lâm Dương bằng ánh mắt ghen ghét, thấy mẹ của Lục Chiến Qua ở cách đó không xa làm chỗ dựa cho cô, cô ta hận đến mức nghiến răng, cảm giác trong lồng n.g.ự.c có một đám lửa đang điên cuồng thiêu đốt!
Lâm Dương c.h.ế.t tiệt, dựa vào đâu mà số mệnh tốt như vậy?!
“Tôi không đẩy ông ấy! Video căn bản không quay lại được cảnh ông ấy ngã cầu thang như thế nào! Ông ấy không cẩn thận, tự mình đạp hụt nên té!”. Sau khi hoàn hồn lại, Khương Dao Dao kích động nói.
Lâm Dương vốn luôn luôn kiên nhẫn, nghe Khương Dao Dao nói xong, cô nhịn không được giơ tay lên, nhưng rốt cuộc cô vẫn không tát Khương Dao Dao!
“Vô liêm sỉ!”. Lâm Dương nghiến răng nghiến lợi.
“Khương Dao Dao! Vừa rồi cô nói là Lâm Dương đẩy ông nội cô xuống, bây giờ thì nói ông ấy tự ngã xuống! Vậy thì, cô thừa nhận, vừa rồi cô đã vu áo cho Lâm Dương?!”. Cảnh sát phụ trách vụ việc lần này bước tới, cất giọng nói.
Khương Dao Dao nghẹn họng không phản đối được, vẻ mặt ngượng ngùng.
Cố Diệp Phi
“Khương Dao Dao, cô lại hãm hại tôi một lần nữa, lần này, tôi sẽ không từ bỏ ý đồ đâu!”. Lâm Dương oán hận nói, cô nhất định phải kiện cô ta tội phỉ báng!
“Lâm Dương! Không phải là vì cô cả sao?! Kể từ khi cô đến nhà chúng tôi, ông nội luôn thiên vị cô, xem cô là cháu ruột, mua cho cô cái này cái kia, ông ấy chưa bao giờ mua đồ cho tôi, không cho tôi nhiều tiền tiêu như vậy! Ngày hôm nay ông ấy ngã xuống cầu thang, xét cho cùng cũng là cô làm hại! Cô là kẻ gây họa! Cái đồ sao chổi! Cha mẹ ruột của cô cũng bị cô khắc chết!”
Khương Dao Dao chỉ vào mũi Lâm Dương mà lớn tiếng mắng.
Chuyện đã đến nước này, cô ta không cần giả vờ nữa, trút hết mọi nỗi oán hận chất chứa của cô ta đối với Lâm Dương.
Đối mặt với những lời lên án độc ác của Khương Dao Dao, Lâm Dương không ngừng lắc đầu…
“Cô cướp ông nội của tôi, còn không biết xấu hổ mà dụ dỗ Lục Chiến Qua! Cô biết rõ anh ấy là người tôi thích từ nhỏ đến lớn! Cô thế mà lại dụ dỗ anh ấy sau lưng tôi! Cô chính là kỹ nữ trà xanh!”. Khương Dao Dao lại nói.
“Khương Dao Dao! Đây là đồn cảnh sát!”. Cảnh sát quát cô ta.
Lúc này, Diệp Kiều cũng đi về phía bên nay, cô ôm bả vai run rẩy của Lâm Dương.
Diệp Kiều nhìn lên người Khương Dao Dao trong sắc mặt đỏ bừng, lớp trang điểm cũng bị nhòe đi, vẻ mặt chật vật: “Chính cô làm sai, còn đẩy hết nguyên nhân lên đầu người khác, trông có xem được không?! Ông nội cô lẽ nào không nói với cô, tiền ông ấy cho Lâm Dương là tiền trợ cấp tình thương cho người nhà liệt sĩ à?! Còn nữa, phần lớn quần áo, túi xách của Lâm Dương đều là tôi tặng nó! Ngoài ra, đó là cô đơn phương thích con trai tôi, nó chưa bao giờ ám chỉ với cô cái gì cả, cũng không phải Lâm Dương dụ dỗ con trai tôi, là con trai tôi theo đuổi nó trước! Huống gì, khi chúng nó bắt đầu qua lại, cô đã biết chúng nó là người yêu!”
Mỗi câu mỗi chữ của cô đều tát vào khuôn mặt cực kỳ chật vật của Khương Dương Dương!
Bị mẹ của người mình thích, lại là một nhân vật lớn vả vào mặt như vậy, Khương Dao Dao rốt cuộc cũng cảm thấy hơi khó chịu, cô ta hoàn toàn không nói nên lời.
“Thưa đồn trưởng, Khương Dao Dao vu cáo phỉ báng Lâm Dương, chúng tôi phải kiện”. Diệp Kiều quay đầu lại nói với Trình Đại Phi.
Trình Đại Phi làm dấu tay “ok” với cô, lập tức cho viên cảnh sát thụ lý.
Lâm Dương cũng hoàn hồn lại, nhìn cảnh sát đeo còng tay cho Khương Dao Dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1646-cai-do-sao-choi.html.]
Cảnh sát đến nhà họ Khương lục soát chứng cứ đã về, bọn họ tìm được điện thoại di động của Khương Dao Dao và nút áo khoác bị rơi ra.
…
Cuộc phẫu thuật của ông Khương duy trì liên tục đến hơn nửa đêm mới xong, người nhà họ Khương gần như đến đông đủ, nghe nói ông bị Khương Dao Dao đẩy xuống lầu, mọi người ai cũng rất tức giận.
Mẹ Khương Dao Dao vẫn lau nước mắt, vừa than vãn: “Dao Dao đố kị với Dương Dương, luôn cảm thấy ông nội nó thiên vị Dương Dương…mấy năm nay, cái ăn cái mặc của Dương Dương đều tốt hơn nó, trong lòng nó cảm thấy bất công!”
“Dao Dao cũng chỉ nhất thời lỡ tay, nó chẳng qua chỉ mới 18 tuổi, chắc chắn không phải cố ý đẩy ông nội nó!”. Thím họ của Khương Dao Dao cũng nói.
“Dao Dao còn bị đồn cảnh sát giữ lại, vậy phải làm sao bây giờ?!”. Mẹ của Khương Dao Dao lại nói, không nói một chữ nào đến việc Khương Dao Dao vu cáo cho Lâm Dương.
Mặc dù biết con gái mình ghê tởm, nhưng bà ta cũng không thể thật sự để Khương Dao Dao chịu án, cô ta đã 18 tuổi, cảnh sát mà truy cứu thì đây chính là tội cố ý gây thương tích!
Người nhà họ Khương vừa mắng Khương Dao Dao vừa nghĩ cách làm sao để đưa cô ta ra ngoài trước.
Lâm Dương canh giữ ở cửa phòng ICU, cô ngoảnh mặt làm ngơ với những gì bọn họ nói, tâm trí và sự chú ý của cô đều đổ dồn vào ông Khương đang nằm trong phòng ICU đóng kín cửa rồi, trong tay cô nắm mặt dây chuyền Phật bằng ngọc, cầu nguyện cho ông.
Diệp Kiều đi tới đưa ly giữ ấm cho cô, để cô uống chút nước nóng, Lâm Dương mới hoàn hồn lại, khuyên Diệp Kiều về nhà đi, đêm nay cô muốn ở lại đây, người nhà họ Khương cũng lục tục ra về cả rồi.
“Dương Dương, con ở lại đây cũng không có tác dụng gì, chỗ này cứ giao cho bác sĩ và y tá đi, nếu thủ trưởng Khương tỉnh lại, dì cam đoan sẽ nói cho con biết trước tiên!”
“Dì, dì để con ở lại đây trông chừng đi, như vậy lòng con mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút!”. Lâm Dương khàn giọng nói, răng cắn chặt môi dưới.
Diệp Kiều không thể làm gì khác hơn là nghe theo cô.
…
Trời tối người yên, trên hành lang bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng, chỉ có một mình cô ngồi trên ghế.
Lời lên ác của Khương Dao Dao đối với cô cứ không ngừng quanh quẩn bên tai như lời nguyền…
“Ông nội, cầu xin ông bình an tỉnh lại…cầu xin ông…nếu không, con sẽ tự trách đến chết!”. Cô ngửa đầu lên, cái ót liên tục đập vào tường, nhắm hai mắt lại, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Trong phòng ICU, ông Khương vừa phẫu thuật não đã lâm vào hôn mê sâu, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, toàn thân cắm đầy ống…
…
Trải qua điều tra, chứng cứ chứng minh Khương Dao Dao đẩy ông cụ xuống lầu vô cùng xác thực, chính cô ta cũng thừa nhận, nhưng không ngừng khóc lóc nói là nhất thời không kiểm soát được, không cố ý. Người nhà họ Khương cũng đi nhờ vả cho Khương Dao Dao, nhưng chuyện Khương Dao Dao vu khống cho Lâm Dương cũng bị lập án, lại có chứng cứ vô cùng xác thực!
Người nhà họ Khương không thể làm gì khác hơn là đi nhờ Lâm Dương rút đơn kiện.
“Kể từ khi con nhỏ đó đến nhà họ Khương, địa vị của Dao Dao ở trong lòng ông nội nó đúng là rơi xuống ngàn thước! Con bé có thể làm ra chuyện này cũng xem như là về tình thì có thể lượng thứ!”. Dì của Khương Dao Dao nói.
Trong lúc nói chuyện, Lâm Dương cũng tới đúng lúc.
Bọn họ hẹn gặp nói chuyện ở vườn hoa phía sau khu nội trú bệnh viện.
“Sao mọi người lại nói, Khương Dao Dao về tình thì có thể tha thứ được? Cô ta luôn mồm bảo ông nội đi c.h.ế.t đi! Mọi người không nhìn thấy video trên mạng sao?!”. Lâm Dương kích động nói, ba ngày trôi qua, ông cụ vẫn đang trong phòng điều trị tích cực, còn hôn mê bất tỉnh đấy!