NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1637:Vừa yêu được bao lâu mà anh ấy đã đá cô rồi thế!
Cập nhật lúc: 2024-10-06 20:16:09
Lượt xem: 4
Lục Tiểu Vũ còn nhớ rõ ràng năm đó, cũng chính là khoảng thời gian Diệp Kiều xảy ra chuyện.
Có một ngày, Lục Tiểu Cổn đang xem một đống ký hiệu “.”, “-”, cô khóc lóc tìm cậu, hỏi cậu khi nào Diệp Kiều mới có thể tỉnh lại, Lục Tiểu Cổn nói, cô học được những ký hiệu này thì Diệp Kiều có thể tỉnh lại.
Cô ngu ngơ tin tưởng, khoảng thời gian đó, bất kể là học tập hay làm việc cô đều hết sức chăm chú, rất nhanh đã nhớ hết cách diễn đạt mã morse của 26 chữ cái tiếng Anh!
Ví dụ như chữ A dịch qua mã morse là “.-”, B là “-…”,…
Mã morse của bức thư vừa rồi là đơn giản nhất, dùng rất nhiều chữ cái hợp thành phiên âm Hán ngữ, lại căn cứ vào phiên âm mà cô tổng kết lại.
Điều quan trọng nhất của mã morse là ở chỗ người gửi mật mã còn có thể mã hóa mật mã, người nhận mật mã phải đoán ra ý đồ của đối phương.
“Năm ngày, chúng ta ra khỏi núi là có thể về nhà hay không?”. Tiểu Bạch Thái nghiêm túc hỏi.
“Thì ra là dễ thế! Ăn no xong, chúng ta lập tức lên đường! Cái nơi quỷ quái này, ở lâu thêm một ngày thì con mẹ nó đều là cực hình!”. Cậu cả Diệp hưng phấn nói.
Ngài Cổn không nói gì, trong đầu, hình bóng Lâm Dương lóe lên một cái rồi biến mất…
Cậu cũng không suy nghĩ nhiều nữa, cậu biết, suy nghĩ cũng vô ích!
Chỉ có thể tranh thủ về sớm để nhìn thấy cô!
Còn Lục Tiểu Cổn sở dĩ khoảng thời gian đó học mã morse cũng là vì cậu đã đọc câu chuyện kiếp trước mà Diệp Kiều viết. Cậu biết, trước đó khi mình chưa sinh ra cậu cũng đã từng dạy Diệp Kiều học.
…
Bốn người, sau khi có nhiệm vụ thì không hề chỉ lấp đầy bụng như mấy ngày hôm trước nữa, mà bọn họ lấp đầy bụng, đồng thời còn phải gấp rút lên đường.
“Ngày hôm nay trời đầy mây! Mặt trời cũng không có, làm sao mà phân định được phương hướng!”. Ngay cả la bàn bọn họ cũng không có, lại là rừng, rất dễ đi lạc.
Lục Tiểu Vũ cau mày nói.
Cố Diệp Phi
Tiểu Bạch Thái đi tới sau một cây đại thụ: “Nhìn này! Cái cây này, một mặt mọc rêu xanh, loại rêu này chỉ có trong bóng mới sinh trưởng tốt được, cho nên, cậu nói xem, mặt này là nam, hay là bắc?”
Lục Tiểu Vũ: “Đương nhiên là bắc!”. Cậu xem cô như đồ thiểu năng sao?! Vấn đề đơn giản như vậy!
Cô cũng vừa hiểu ra, Tiểu Bạch Thái đang dạy cô kỹ năng sinh tồn trong rừng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1637vua-yeu-duoc-bao-lau-ma-anh-ay-da-da-co-roi-the.html.]
Hướng hai giờ cũng chính là hướng tây nam, bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
…
Dã mười ngày trôi qua kể từ khi bọn họ biến mất, mỗi ngày Lâm Dương đều dùng hình vẽ để ghi lại, trước đây gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cậu, do đó không cảm thấy cậu ảnh hưởng lớn như thế nào đối với mình.
Nhưng theo thời gian trôi qua, cô càng ngày càng nhớ cậu, giọng nói và nụ cười của cậu thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong đầu cô, mỗi lần lấy sổ ghi chép ra là cô đều sẽ nhớ lại những chuyện xảy ra từ khi biết cậu cho đến nay.
Đặc biệt là có rất nhiều thứ nhận ra muộn màng.
Cô cũng vừa hiểu được, trước đây vì sao cậu lại đối xử với cô đặc biệt như vậy!
Sau khi đọc sách giáo khoa vật ký lớp 12 liên tục ba tiếng, Lâm Dương đứng dậy, đi ra ngoài rót nước, đúng lúc gặp phải Khương Dao Dao mới tới, ngày hôm nay ông không có ở nhà, cô ta mới dám tới.
“Nghe nói cô thất sủng rồi à? Vừa yêu được bao lâu mà Lục Chiến Qua đã đá cô rồi thế!”. Khương Dao Dao châm chọc cô, Lâm Dương ngoảnh mặt làm ngơ, đi tới máy lọc nước rót nước.
Khương Dao Dao biết được Lục Tiểu Cổn ra nước ngoài du lịch mà không dẫn theo Lâm Dương, nên cô ta mới lớn lối như vậy.
“Lâm Dương, có phải anh ta cướp mất sự trong sạch của cô rồi, sau đó lập tức đá cô không?”. Khương Dao Dao đến gần cô, tiếp tục chế giễu cô.
Nghe cô ta nói vậy, Lâm Dương rất muốn hắt nước vào mặt cô ta, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn được!
“Khương Dao Dao, tôi thật sự không thèm nói chuyện với loại người như cô! Cô tốt nhất đừng có chọc tôi!”. Cô nhìn chằm chằm cô ta, nói không hề khách sáo.
Bây giờ, ông nội đã nhìn thấu bộ mặt thật của Khương Dao Dao rồi, cô cũng sợ cô ta, cho nên, đối với người như Khương Dao Dao, có thể cứng rắn thì tuyệt đối không sợ hãi!
“Lâm Dương, cô khá lắm! Đây là nhà ông nội tôi! Không phải nhà của cô! Cô ở nhà người khác, sao có thể yên tâm thoải mái như thế?! Rốt cuộc lúc nào cô mới cút khỏi nhà ông nội tôi?!”. Khương Dao Dao tiếp tục lớn lối nói.
Cô ta cố ý kích thích Lâm Dương.
Lâm Dương cũng không còn gì để nói với cô ta: “Khương Dao Dao, cô có dám tự mình đi hỏi ông nội câu này không?!”
Khương Dao Dao bị cô cãi đến ngậm miệng, ông cụ đối xử với Lâm Dương còn tốt hơn người cháu ruột là cô ta gấp trăm lần, làm sao có thể đuổi cô đi được?!
Cô ta tức giận đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng, còn Lâm Dương thì đã tránh khỏi cô ta, đi về phòng mình!
“Cô đứng lại đó cho tôi!”. Khương Dao Dao bước tới, kích động níu lấy cánh tay Lâm Dương!