NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1636:Còn không bằng củi mục!
Cập nhật lúc: 2024-10-06 20:15:46
Lượt xem: 2
Thấy mấy người chị Vũ đều định vị ở nước T, Trần Tiểu Quả nhận ra, bốn người họ “mất tích” thật rồi. Cô gọi điện thoại cho Hoa Nhụy, câu trả lời thế mà lại là bọn họ ra nước ngoài đi du lịch, chưa xác định ngày về.
Cô cũng không tiện hỏi lại.
Lạc Nhi nghe cô nói Diệp Nhất Mộc đúng là ra nước ngoài du lịch thì tỏ vẻ không tin, hỏi những người bạn khác của cậu thì đều lấy được đáp án giống nhau.
…
Bên suối, bốn người đều đã thay đồ rằn ri, mang ủng quân đội đúng kích cỡ.
Sau khi tắm xong, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, ngồi trên bờ suối phủ kín đá cuội, đốt lửa, nướng cá bắt từ suối lên, mùi cá dần dần lan tỏa…
“Làm người đàn ông đứng đầu chuỗi thức ăn mấy ngày, đm rốt cuộc cũng có cá ăn!”. Cậu cả Diệp nhìn cá nướng tỏa hương bốn phía, cảm động sắp khóc.
Mấy ngày nay, bọn họ dường như cái gì cũng dám ăn, họ được ví như “người đứng đầu chuỗi thức ăn”, côn trùng, rắn, cóc nhái, chim chóc…cái gì cũng ăn được!
Ba người họ nướng cá, ngài Cổn một thân một mình ngồi dựa vào một tảng đá, cậu cẩn thận kiểm kê vật phẩm bên trong balo.
Dưới đáy, cậu phát hiện một bức thư.
“Lục Tiểu Cổn! Mau tới ăn cá! Nếu anh không ăn thì sẽ bị Tiểu Mộc Đầu cướp hết đấy!”. Lục Tiểu Vũ lớn tiếng kêu.
Anh của cô đúng là anh của cô, trong tình huống này mà con ra vẻ kiêu ngạo lạnh lùng.
Lục Tiểu Cổn cầm phong thư đi tới, sau khi ngồi xuống, cậu để phong thư lại, Tiểu Bạch Thái lập tức mở ra.
“Sao tôi không phát hiện ra là có thư nhỉ?!”. Tiểu Mộc Đầu vừa ăn miếng thịt cá nóng hổi vừa nói.
“Trong mắt cậu trừ ăn ra thì còn có cái gì nữa?!”. Ngài Cổn ấn vào gáy cậu một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1636con-khong-bang-cui-muc.html.]
“Mã morse!”. Tiểu Bạch Thái mở ra xong thì thở dài nói.
“Mẹ kiếp! Thật sự huấn luyện chúng ta như bộ đội đặc chủng à?! Huấn luyện thì huấn luyện đi, còn kẹp khúc củi mục Lục Tiểu Vũ này vào giữa ba chúng ta không cản trở sao?!”. Tiểu Mộc Đầu vừa ăn cá vừa nói một cách ti tiện.
Trong đầu cậu cho là như vậy.
Cố Diệp Phi
Trong nhóm các nữ sinh, Lục Tiểu Vũ tuy nói có thể lạc, thân thủ cũng không tệ, nhưng mà, lợi hại lớn nữa thì có thể so với con trai được sao?!
“Ồ…Tôi củi mục? Cậu có khả năng thì cậu phiên dịch cái đống mã morse này tôi xem?!”. Lục Tiểu Vũ nói với Tiểu Mộc Đầu.
“Anh mày lại chưa học qua, sao mà làm được?!”. Tiểu Mộc Đầu phản bác.
Lục Tiểu Vũ khinh thường liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó cô nhét con cá nướng trên dàn bếp vào tay Tiểu Bạch Thái, cầm lá thư lên, đôi mắt xinh đẹp nghiêm túc nhìn đống ký hiệu chằng chịt, miệng lại không ngừng nhai cá.
“Khỏi phải diễn, anh mày biết diễn xuất của mày tốt rồi!”. Tiểu Mộc Đầu thấy Lục Tiểu Vũ rất ra dáng thì cười nhạo cô.
“Năm ngày, ra khỏi núi, cửa ra, hướng hai giờ”. Lục Tiểu Vũ phiên dịch từng chữ ra.
Tiểu Mộc Đầu hoàn toàn không tin lời cô: “Con nhóc thúi! Diễn như thật nhỉ! Cái diễn xuất vụng về của mày, có thể đánh bại “tiểu hoa đán” nào đó chỉ biết thổi phồng mà không có tác phẩm nào cả đấy!”
Lục Tiểu Vũ nhìn cậu chằm chằm, không nói gì, giao lá thư của Lục Tiểu Cổn, ngồi đợi Tiểu Mộc Đầu bị vả vào mặt!
Ngài Cổn nhìn lướt qua tờ giấy một lần, sau đó trầm giọng nói: “Lục Tiểu Vũ dịch không sai”.
Lúc này, đừng nói là Diệp Nhất Mộc, ngay cả Tiểu Bạch Thái cũng ngơ ra, nhìn Lục Tiểu Vũ tiếp tục ăn cá nướng trong bộ đồ rằn ri, mái tóc dài đen bóng, vừa ngầy vừa xinh đẹp.
“Còn không bằng củi mục là thứ gì?”. Cô ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Mộc Đầu ở đối diện, giễu cợt nói.
“Lục Tiểu Vũ…không nhìn ra nha, học trộm sau lưng tôi với Tiểu Bạch Thái từ lúc nào vậy?”. Tiểu Mộc Đầu lau miệng, hỏi.