NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1630:Ném vào rừng sâu núi thẳm.
Cập nhật lúc: 2024-10-06 20:13:50
Lượt xem: 2
Tiểu Bạch Thái và Lục Tiểu Vũ chồng lên nhau, đè bẹp cái tên bắt cóc mặc đồ đen, đầu đội mũ tử thần!
Lục Tiểu Vũ nhảy dựng lên, Tiểu Mộc Đầu cũng nhảy dựng lên!
“Con mẹ nó, may mà không cột cả tay lẫn chân của ông đây vào với nhau!”. Sau khi nhảy dựng lên, cậu ta thô lỗ hét lên.
Cố Diệp Phi
May mà chỉ trói hai tay ra sau lưng, hai chân bị trói lại với nhau, nếu không thì…bọn họ cũng nhảy không nổi.
Lục Tiểu Cổn canh giữ ở cửa ngăn cabin, nhìn chằm chằm cabin trước mặt, hai tay vẫn còn bị trói đằng sau: “Đừng nói nhảm nữa! Qua đây cởi dây ra cho tôi!”
Câu này cậu nói với Tiểu Mộc Đầu, tuy đang ở trên máy bay trực thăng, đối phương chắc chắn vẫn còn có người, nhưng nếu hai tay hai chân tự do, bốn “anh thợ da” bọn họ có thể làm thêm được nhiều việc!
Tiểu Mộc Đầu nhảy cà tưng đến phía sau cậu: “Cởi thế nào? Anh đây cũng không phải chó!”
Lục Tiểu Cổn trừng mắt nhìn cậu một cái: “Trên móc khóa của ông đây có một cái lưỡi kiếm!”
Tiểu Mộc Đầu không thể nào gì khác hơn là cắn áo sơ mi trắng của cậu, nhìn xuống eo cậu: “Người anh em, nào có cái móc khóa nào đâu?!”
Lục Tiểu Cổn nhíu mày, đồ trên người cậu hẳn là bị những tên bắt cóc này tịch thu rồi!
“Cắn ra!”. Cậu trầm giọng nói.
Tiểu Mộc Đầu không thể làm gì khác hơn là đến phía sau cậu, khom lưng thành 90 độ, gặm cắn sợi dây, bên kia, Tiểu Bạch Thái gắt gao đè nặng tên bắt cóc to con, Lục Tiểu Vũ nằm ngang trên người Tiểu Bạch Thái, hai người làm thành hình chữ thập, hai tay mỗi người cũng đang bị trói sau lưng.
“Rốt cuộc mấy người là ai?! Bắt chúng tôi lại làm gì?!”. Tiểu Bạch Thái lạnh giọng hỏi.
Tên to con không nhúc nhích: “Nhãi con, đừng phí sức lực nữa!”
Trong lúc Tiểu Mộc Đầu đang cắn xé sợi dây trên cổ tay Lục Tiểu Cổn như chó thì hai gã to con đội mũ tử thần đã đi tới, trên tay bọn họ cầm dùi cui điện!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1630nem-vao-rung-sau-nui-tham.html.]
“Thôi vật lộn đi!! Đám nhóc con!”. Một người trong đó nhịp nhịp dùi cui điện lên lòng bàn tay mình, lên giọng nói.
Tiểu Mộc Đầu cũng thật sự từ bỏ việc cắn sợi dây.
Lục Tiểu Cổn đứng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đối phương, vốn dĩ tên to con trông rất lười biếng đột nhiên ra tay với cậu, đánh một gậy lên người cậu, hai chân cậu khép lại vì bị trói, lúc né tránh, cậu ngã sấp xuống đất.
Tiểu Mộc Đầu thì “hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt”, rống to hơn: “Anh em không phản kháng, nói đi, mấy người có mưu đồ gì? Đòi tiền hay là mạng của bốn chúng tôi?! Thoải mái một chút!”
Dù sao cũng không phải bị hù dọa mà lớn lên, lúc nói chuyện, anh bạn Diệp Nhất Mộc không có chút sợ hãi nào!
Đối phương không nói gì, một người trong đó khống chế Lục Tiểu Cổn, một người kéo Lục Tiểu Vũ lên, ngay sau đó, lại thêm hai người đi tới, trên tay bọn họ cầm dây cứu hộ, cột trên mỗi người họ.
Trong đêm tối, ở độ cao mấy trăm mét, từng người một bị ném từ trực thăng xuống, tổng cộng ném bốn lần, bốn người họ bị ném vào rừng sâu núi thẳm đen như mực!
“Tiểu Bạch Thái! Cậu đâu rồi?!”. Lục Tiểu Vũ dựa vào bụi rậm, lớn tiếng gọi.
“Tôi ở đây!”. Tiểu Bạch Thái nghe tiếng thì di chuyển về phía cô.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Mộc Đầu và Lục Tiểu Cổn cũng nhảy cà tưng đến.
“Mẹ kiếp! Hai người đừng có nhảy nữa được không, trông như cương thi!”. Lục Tiểu Vũ ngồi trên tảng đá cướt nhẹp, cất giọng nói.
Xung quanh đen như mực, cũng không biết là cái nơi quái quỷ nào, cô là con gái, rốt cuộc cũng sợ, lên tục dựa lên người Tiểu Bạch Thái.
“Má nó!”. Mặt đất gập ghềnh không bằng phẳng, Tiểu Mộc Đầu té ngã, sau đó tức giận mắng chửi: “Cái đám cháu chắt này muốn làm gì bốn chúng ta đây?!”
Lục Tiểu Cổn dựa lên một thân cây đại thụ, nhằm mài cho sợi dây ở cổ tay đứt ra!
“Ông đây bị bắt trong đại viện, nói ra, mấy người có tin không?!”. Cậu cắn răng nói, trong lòng đã sớm nghi ngờ thân phận của “bọn bắt cóc” rồi.
“Mẹ kiếp! Ai, ai mà to gan như vậy?! Không phải, không thể nào có người dám lớn lối như thế ở trong đại viện quân đội được!”. Tiểu Mộc Đầu nói một cách khó tin