NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1629:Đây là máy bay trực thăng!
Cập nhật lúc: 2024-10-06 17:52:47
Lượt xem: 4
Chiếc xe tải màu đen nhanh chóng rời đi, bọn họ hành động cực nhanh, khiến người qua đường không hề phát hiện ra điều gì!
Nhà họ Khương, Khương Dao Dao đứng trong sân, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, chờ Lâm Dương mất mặt ở nhà họ Lục quay về. Tuy cô ta biết, cho dù ngày hôm nay Lâm Dương bị mất mặt thì Lục Chiến Qua chắc chắn cũng sẽ không ghét bỏ cô.
Nhưng mà, người thân bạn bè của cậu nhất định sẽ không có ấn tượng tốt đẹp gì đối với Lâm Dương, trong lòng Lâm Dương chắc chắn cũng khó chịu.
Cô ta không muốn thấy Lâm Dương được sống tốt.
Con nhỏ thối tha, rõ ràng xuất thân không tốt bằng mình, nhưng mọi phương diện đều tốt hơn mình!
Đáng giận nhất là, cô ta còn leo lên được Lục Chiến Qua!
Đó là người mà mình thích từ nhỏ đến lớn!
Thậm chí trong lòng Khương Dao Dao còn có suy nghĩ biến thái rằng, người con trai mình yêu mến bị Lâm Dương cướp đi mất!
Đế giày gõ lên nền xi măng vang lên tiếng “lộc cộc”, sau đó là những điểm sáng lấp lánh hấp dẫn ánh mắt của Khương Dao Dao, giày da màu xanh đen, ưu nhã lóa mắt, khí chất gấp mấy lần đôi trước.
Cô ta ngẩng đầu lên, thấy Lâm Dương đã đi tới.
Nhìn đại mỹ nữ Lâm Dương trước mắt với dáng người xinh đẹp, khuôn mặt tuyệt mỹ, khí chất cao quý, ngay cả Khương Dao Dao cũng thấy cô quả thật khác biệt một trời một vực với cái dáng vẻ tomboy trước đây!
Lâm Dương không nhìn cô ta mà đi tới cửa.
Khương Dao Dao đang chua xót, không nhịn được mà nói: “Cảm giác mất mặt trước mặt người nhà họ Lục thế nào? Bọn họ chắc chắn không nói gì cô nhỉ!? Cũng đúng, bọn họ là gia tộc danh giá, làm sao có thể bàn tán trước mặt cô, sau lưng thì chắc chắn ghét bỏ con vịt xấu xí là cô muốn c.h.ế.t rồi!”
Khương Dao Dao định đánh đòn tâm lý, khiến Lâm Dương sinh ra tâm lý tự ti. Ông nội ra ngoài đi bộ, cô ta không sợ bị ông nghe thấy!
“Thì ra, giày của tôi là do cô làm hỏng!”. Lâm Dường lùi lại, nhìn cô ta, kích động nói.
“Đồ đần, giờ cô mới phát hiện ra à? Tôi phải mất một lúc lâu mới cứa gãy được gót giày, còn dùng nhựa cao su dán vào, thế nào, hôm nay không ngã sấp mặt chứ?”. Khương Dao Dao đắc ý nói.
Rất đúng lúc, cô ta vừa dứt lời thì ông Khương đi từ bên ngoài vào: “Khương Dao Dao! Cái con nhỏ hư đốn này!”
Ông tức giận quát.
Khương Dao Dao ngây ra như phỗng, làm thế nào cũng không ngờ là ông sẽ về sớm.
Ông Khương cũng nhìn thấy Lâm Dương về đại viện nên mới về nhà sớm.
“Ông nội, con, con…”
“Con cái gì mà con?! Ngày mai mày cút về nhà cha mẹ mày cho ông, đừng đến đại viện chọc ông mày ghét nữa!”. Ông tức giận quát.
Cha mẹ bây giờ đang thuê phòng ở, căn nhà nhỏ bé như cái vỏ ốc, Khương Dao Dao ghét bỏ, nghỉ hè là sống c.h.ế.t muốn đến đại viện ở, bảo cha mẹ xin giúp mới có thể tới.
“Ông nội! Ông lại bất công! Ông nhìn Lâm Dương đi, còn nhỏ tuổi đã biết diện biết yêu, tương lai còn thế nào nữa?!”. Khương Dao Dao cũng không quan tâm gì nữa, cô ta chỉ vào Lâm Dương và nói.
Ông Khương không để ý đến Khương Dao Dao, lớn tiếng nói trong sân như vậy, hàng xóm bên cạnh đều có thể nghe thấy được, hơn nữa, ông cũng biết là Lâm Dương được con nhà họ Lục mời đến tham gia tiệc sinh nhật.
Tuy gạt ông để yêu đương, nhưng mỗi lần đi ra ngoài Lâm Dương đều báo cáo với ông.
Sau khi vào nhà, Khương Dao Dao còn định chỉnh đốn Lâm Dương, ông Khương suýt nữa cho cô ta một bạt tai, ra lệnh cho cô ta về phòng!
“Ông nội, đúng là con đang qua lại với Lục Chiến Qua, bởi vì chúng con đều còn nhỏ nên không công khai. Ông yên tâm, con sẽ không làm chuyện gì vượt giới hạn đâu, càng sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện học hành!”. Lâm Dương sợ ông hiểu lầm gì đó với cô, rốt cuộc đã nói ra.
Ông Khương vô cùng kinh ngạc, sau đó có cảm giác nhận ra muộn màng: “Ông đã nói thằng nhóc đó mà, bình thường không thích chơi với con gái, sao cứ khăng khăng chỉ quen với con chứ!”
Mặt Lâm Dương đỏ như cà chua chín.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1629day-la-may-bay-truc-thang.html.]
Lúc này, dưới ánh đèn đường trong đại viện, ngài Cổn đang dựa vào cột đèn, mở món quà mà cô bạn gái nhỏ tặng cho cậu trong dịp lễ trưởng thành.
Đó là một quyển số tay ghi chép lại từng chi tiết nhỏ nhặt giữa bọn họ do Lâm Dương tự tay làm nên.
Khúc dạo đầu là lúc bọn họ mới bắt đầu, cậu bé mặc trang phục mùa đông, vì mặc quần tương đối nhiều nên lúc đi tiểu phải cởi tương đối nhiều, vừa vặn lộ ra cái bớt chữ “Cổn”.
Trong sổ tay, ngài Tiểu Cổn đưa lưng về phía cô, trên m.ô.n.g rõ ràng có chữ “Cổn”, Đầu Nấm phía sau cậu che miệng lại, tỏ vẻ rất giật mình!
Trên đó cô viết: Lần đầu tiên gặp gỡ, thấy được cái bớt của ngài Cổn, từ đó về sau, đã bị tiểu bá vương này theo dõi!
Ngài Cổn: Chết tiệt!
Đầu Nấm: Huhu anh…đừng đánh em, em không nói cho người khác biết còn không được sao?!
Ngài Cổn: Không được! Phải chịu trách nhiệm với tôi mới được!
Đầu Nấm: Chịu trách nhiệm thế nào?
Ngài Cổn: Cưới anh!
Xem xong trang này, thiếu niên áo trắng dưới ánh đèn đường cong môi, cho dù tính cảnh giác của cậu có cao tới đâu cũng sẽ không ngờ rằng, trong đại viện mà một con ruồi cũng không bay vào được này, thế mà lại có người b.ắ.n thuốc mê với cậu!
Cố Diệp Phi
Cậu bị b.ắ.n trúng, đang định xoay người thì nhất thời mất hết tri giác, nhưng tay cậu vẫn còn nắm chặt quyển sổ tay.
Hai bóng đen xuất hiện từ phía sau cây tùng, nhanh chóng kéo cậu đi…
Tạp âm rất lớn khiến màng nhĩ người ta khó chịu, Lục Tiểu Cổn mặc áo sơ âm I trắng đã tỉnh dậy, nhưng cậu không lập tức mở mắt ra mà cẩn thận nhớ lại những gì mình đã gặp, thử nhúc nhích tay chân.
Tay cậu bị trói sau lưng, hai chân cũng bị trói.
Ai, ai mà dám trói cậu lại ở đại viện mà thần không biết quỷ không hay?!
“Mẹ kiếp! Con mẹ nó đây là cái quái gì thế này?!”. Lúc này, giọng nói đê tiện của Diệp Nhất Mộc vang lên, lúc đó Lục Tiểu Cổn mới nhận ra là cậu cũng bị trói tới!
“Tiểu Bạch Thái! Cậu tỉnh lại đi!”. Lúc này, giọng của Lục Tiểu Vũ cũng vang lên.
Lục Tiểu Cổn đang giả vờ bất tỉnh cũng phát hiện ra, bốn người họ đều bị trói lại.
“Tình huống gì đây?!”. Lục Tiểu Vũ vẫn còn mặc áo sơ mi đỏ, hai tay hai chân đều bị trói, nhìn về phía Tiểu Mộc Đầu, lại nhìn về phía Lục Tiểu Cổn vẫn đang hôn mê, sau đó nói với Tiểu Mộc Đầu.
“Tôi có biết đâu! Mẹ nó! Đang ở trên máy bay trực thăng à?!”. Tiểu Mộc Đầu quan sát tường đồng vách sắt xung quanh, còn có một cái cửa sổ bị bịt kín, trầm giọng nói.
Lục Tiểu Vũ cũng chắc chắn, đây là máy bay trực thăng.
Mấy đứa nhỏ lớn lên trong đại viện quân đội, là thế hệ sau của quân nhân, sao có thể không nhận ra máy bay trực thăng được chứ?
“Chiều qua tôi ngủ dậy mà không thấy mọi người đâu, vừa định ra ngoài tìm các cậu, còn chưa ra khỏi biệt thự thì đã bị b.ắ.n thuốc mê rồi! Mẹ kiếp!”. Cho dù bị bắt cóc, cậu cả Diệp cũng không hoảng sợ, lớn tiếng nói với Lục Tiểu Vũ.
“Tôi thì ra khỏi trường b.ắ.n với Tiểu Bạch Thái thì bị bắn! Tiểu Bạch Thái, cậu tỉnh lại đi!”. Lục Tiểu Vũ nhìn Tiểu Bạch Thái vẫn còn hôn mê bất tỉnh dựa lên vai mình, cô lớn tiếng gọi.
Đúng lúc này, Lục Tiểu Vũ và Tiểu Mộc Đầu thấy ngửa căn cabin bị người ta mở ra, người đàn ông mặc đồ đen, đầu đội mũ tử thần, chỉ lộ ra hai con mắt, vóc người hung hãn đi tới: “Hai đứa kia còn chưa tỉnh?”
Anh ta vừa dứt lời thì Lục Tiểu Cổn đang giả vờ bất tỉnh bỗng duỗi chân ra phía trước, tên đàn ông to con bị vấp lảo đảo về phía trước, lúc này, Tiểu Bạch Thái vẫn đang “hôn mê” đột nhiên nhảy lên, tuy tay chân đều bị trói, cậu vẫn lao về phía tên to con kia!
Tiểu Bạch Thái và Lục Tiểu Cổn thật ra đã tỉnh từ lâu rồi, đang giả vờ bất tỉnh, còn hai đồng đội heo thiếu thông minh kia, vừa mới tỉnh lại, chưa phân tích tình hình của địch đã ồn ào rồi.
Tên to con bị quật ngã trên đất, lúc này, Lục Tiểu Vũ mới nhớ lại cách mà mấy “anh thợ da”* bọn họ lúc còn bé đã cùng nhau đối phó với đối thủ có thực lực mạnh hơn họ, cô lập tức nhào về phía Tiểu Bạch Thái!
(*) Tục ngữ có câu: Ba anh thợ da họp lại thành Gia Cát Lượng, nghĩa là bất kỳ khó khăn như thế nào nếu tất cả mọi người chung lòng, chung sức đều có thể vượt qua.
Liều c.h.ế.t đàn áp bọn bắt cóc!