NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1621:Con mẹ nó bây giờ con muốn đánh cậu với con trai của cậu lắm đây này!
Cập nhật lúc: 2024-10-06 17:49:35
Lượt xem: 5
Trên đời này, ngoài hai cha con bọn họ ra, cũng không còn ai ngu ngốc mà gọi ngài Cổn là “Cổn Cổn” cả!
Mỗi lần nghe bọn họ gọi như vậy, cậu cảm thấy bọn họ như đang xem mình là con gấu trúc “Cổn Cổn” quốc bảo có vẻ ngây thơ đáng yêu, nổi tiếng toàn thế giới kia nữa chứ!
Nhìn cái lão yêu nghiệt rõ ràng đã bốn mươi mấy tuổi rồi mà con ăn mặc thời trang hơn cả người sắp thành niên là cậu, ngài Cổn càng ghét bỏ! Cậu tức giận đến mức muốn quay đầu bước đi, không chào đón bọn họ nữa!
Nhưng cậu vẫn lễ phép mà bước tới…
“Cổn Cổn!”. Cậu nhỏ yêu nghiệt, đồng chí Đỗ Quân thấy Lục Tiểu Cổn đi tới thì dùng một tay kéo con trai đang khóc nhè sang một bên, nhiệt tình dang hai tay về phía cậu nghênh đón!
Nhìn thấy Lục Tiểu Cổn có thân hình cao ngất, khuôn mặt tuấn tú cương nghị đẹp trai, ngày hôm nay vừa tròn 18 tuổi là đồng chí Đỗ Quân dường như thấy được Kiêu Kiêu nhà anh ta năm đó vậy đó!
Con trai của Kiêu Kiêu, đương nhiên là anh ta yêu ai yêu cả đường đi lối về rồi!
Nhưng mà, Lục Tiểu Cổn không thèm liếc mắt nhìn anh ta lấy một cái, lạnh lùng xa cách né cái ôm nhiệt tình của anh ta, đi về phía xe, lễ phép bắt chuyện với bà mợ, Đà Thương sư thái, madam Nguyễn!
Madam mặc quần ống rộng lưng cao, áo sơ mi trắng, hiếm khi xõa mái tóc dài, trông rất thanh lịch và giỏi giang, cô dùng một tay mò ra một cô bé con loli buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy công chúa đáng yêu từ trong xe!
“Madam!”. Lục Tiểu Cổn lên tiếng gọi.
Bảo cậu gọi một người phụ nữ ngầu đét tuổi thật là bốn mươi mấy muổi nhưng trông chỉ chừng ba mươi tuổi là “bà mợ”, cậu đúng thật sự là không quá quen!
“Hello! Lục Chiến Qua!”. Madam cười sáng rỡ, hào phóng gọi.
“Hi! Chiến Qua!”. Tiểu loli đáng yêu ngồi trên cánh tay madam nhìn Lục Tiểu Cổn, vung bàn tay nhỏ bé với cậu như người lớn, rất có phong phạm của một bậc trưởng bối.
Ngài Cổn: Người một nhà sao lại chênh lệch lớn như vậy nhỉ?!
Vì sao mẹ với con gái có thể oai phong như vậy, còn cha với con trai thì lại đần độn như thế được nhỉ?!
“Hi! Cô Lòng Trắng Trứng!”. Ngài Cổn lễ phép chào hỏi với tiểu loli đáng yêu, cam tâm tình nguyện gọi một cô bé chỉ mới sáu tuổi là “cô”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1621con-me-no-bay-gio-con-muon-danh-cau-voi-con-trai-cua-cau-lam-day-nay.html.]
Bên kia, cậu bé chín tuổi òa khóc: “Cổn Cổn, con không gọi chú là chú, mà gọi Lòng Trắng Trứng là cô!”
“Lòng Đỏ Trứng! Không được khóc!”. Madam lớn tiếng quát con trai.
“Con khóc đấy con khóc đấy, Cổn Cổn không để ý đến con, không gọi con là chú, huhu…”. Lòng Đỏ Trứng lớn tiếng nói.
“Thằng nhóc thúi! Cùng cái đức hạnh sĩ diện với cha mày! Lát nữa ông bảo Kiêu Kiêu đánh mày!”. Lúc này, cậu nhỏ yêu nghiệt khí phách xông tới quở trách Lục Tiểu Cổn, anh ta còn giậm chân!
“Con mẹ nó bây giờ con muốn đánh cậu với con trai của cậu lắm đây này!”. Đúng lúc này, từ cửa vang lên một giọng nói trầm thấp hùng hậu.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến!
Kiêu Kiêu nhà anh ta đến rồi!
Cố Diệp Phi
Đồng chí Đỗ Quân sợ đến mức đầu cũng không dám quay lui!
“Anh Kiêu Kiêu!”. Nhưng mà, ông tổ con nhà anh ta lại không sợ c.h.ế.t mà xông tới phía trước ôm chân Kiêu Kiêu.
Bị một thằng nhóc chín tuổi ôm chân gọi là “anh Kiêu Kiêu” là một cảm giác như thế nào?!
Chú già họ Lục bốn mươi mấy tuổi nghiến chặt răng hàm, nhếch môi, cố nhẫn nhịn để không đá thằng nhóc thúi này văng ra ngoài!
Nhưng thằng nhóc thúi này vẫn khăng khăng cọ cái mũi lên bộ quân trang của anh!
Lúc này, mọi người nhà họ Lục đều ra ngoài nghênh đón cả nhà bốn người chạy đường xa mà đến này, nhìn thấy Lục Tiểu Vũ, đồng chí Đỗ Quân bước tới trước nịnh nọt: “Tiểu Vũ! Con xem, ông cậu chọn xe cho con này, oai không!? Rất phù hợp với khí chất của con!?”
Anh ta chỉ vào chiếc xe Jeep Wrangler màu đỏ tươi với thân hình rắn rỏi và độc đoán, nói với Lục Tiểu Vũ.
“Ông cậu, cuối cùng con cũng phát hiện ra, ông vẫn có ưu điểm! Lần nào chọn xe cũng không nhìn nhầm được!”. Lục Tiểu Vũ cười nói.
Đồng chí Đỗ Quân rốt cuộc cũng được khen, hưng phấn hớn hở mặt mày: “Không đúng, cái gì gọi là, ông vẫn có ưu điểm?!”