NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 162
Cập nhật lúc: 2024-09-21 01:57:22
Lượt xem: 30
Diệp Trăn Trăn mơ hồ, vì sao mẹ cô hung dữ như vậy chứ?
Nhất định là bị Diệp Kiều làm tức giận, cô nhất định sẽ tìm ra chứng cứ chứng minh Diệp Kiều không phải con ruột curacha!
Diệp Kiều đáng c.h.ế.t này lại thi được lớp chọn thật! Cô hận c.h.ế.t cô ta!
Diệp Trăn Trăn biết rõ, lần này Diệp Kiều không gian lận, cô chỉ không muốn thừa nhận Diệp Kiều thực sự đang tiến bộ!
--
Kiếp trước là học sinh lần nào cũng đứng cuối, hiện tại đã được nhận vào lớp chọn Diệp Kiều rất hài lòng với lần tiến bộ này. Xem ra một năm cố gắng học tập có hi vọng vào đại học J rồi!
Cố Diệp Phi
Không phải có hi vọng mà cô nhất định phải thi đỗ!
Phải để cho hai mẹ con kia tâm phục khẩu phục mới được, cô cũng phải giữ vững địa vị ở nhà họ Diệp!
Nhà họ Diệp là gia đình truyền thống quân đội và chính trị, bác cả làm quan, chú hai là sĩ quan, cha của cô cũng là phó thị trưởng. Ngoài ra cô còn có hai người dì, vì cô là con gái riêng nên bình thường chỉ năm mới mới đến nhà lớn. Còn có hai người cô cũng là phu nhân nhà giàu mắt cao hơn đầu, trong mắt nào có thể có cô gái như nàng trong mắt.
Những anh chị em họ kia đều cùng một giuộc với Diệp Trăn Trăn. Trong trí nhớ của cô, bọn họ tới một lần để làm cô xấu mặt!
Cả nhà từ trên xuống dưới chỉ có ông nội yêu thương cô thực sự.
"Diệp Kiều, có thể sao, cậu thực sự vào lớp chọn rồi sao!"
Giọng của Lục Bắc Trì truyền đến, Diệp Kiều nghiêng đầu. Chàng trai đã chạy đến bên cạnh cô, trên người mặc quần áo chơi bóng, cả người đầy mồ hôi.
"Sao nào, bị vả mặt à?" Diệp Kiều nhếch miệng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-162.html.]
"Anh cả bất công quá, cho cậu một đống bài ghi chép, không cho tôi!" Lục Bắc Trì khinh bỉ. Dù trong lòng chịu phục Diệp Kiều nhưng ngoài miệng không thừa nhận, quy hết công lao cho anh trai cậu.
"Cậu là gì chứ!" Diệp Kiều phản bác ngay, đây là nguyên lời của anh Kiêu nói.
Một câu chọt trúng chỗ đau của Lục Bắc Trì!
Mẹ nó, có còn để người khác sống không? Anh cả không ở đây, nhóc con Diệp Kiều còn ném cơm chó ở trước mặt anh!
"Trì tử! Không phải tôi nói cậu, cậu cũng nên nghiêm túc học hành đi. Thi một trường đại học đàng hoàng, đi quân đội làm sĩ quan! Sống bừa bãi có gì vui chứ?" Người chú này kiếp trước sau khi nhập ngũ hai năm đã đi biển làm ăn, mất cả trì lẫn chài. Cô còn nhớ rõ.
"Không phải cậu rấ ngưỡng mộ anh Kiêu sao? Năm đó anh Kiêu học tập rất chăm chỉ, bây giờ cho dù là quân nhân anh ấy vẫn không quên rèn luyện cực khổ! Trước kia tôi cũng giống cậu, sống không lý tưởng nhưng sau khi hẹn hò với anh Kiêu xong cũng đã học tập anh ấy, cảm giấc rất tuyệt vời!"Diệp Kiều nói chân thành.
Mặc dù từ trước đến nay Lục Bắc Trì chỉ chịu nghe lời anh cả, nhưng Diệp Kiều nói cũng không phải giọng điệu dạy dỗ mà là lời xuất phát từ đáy lòng, Lục Bắc Trì quả thực xúc động.
"Diệp Kiều Kiều, nói với tôi một chút, rốt cuộc cậu câu kết với anh cả từ lúc nào?!" Cho dù chàng trai đang xúc động, vẻ ngoài vẫn mang theo vẻ không đứng đắn, hóng chuyện.
Diệp Kiều nhấc chân đạp về phía cậu.
"Diệp Kiều c.h.ế.t tiện kia kết thân với Lục Bắc Trì từ lúc nào vậy?" Lý Vận đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm vào hai người phía trước, nói với Thẩm Hi Xuyên ở bên cạnh.
"Sao anh biết được! Đều tại em cả!" Cánh tay Thẩm Hi Xuyên cuối cùng buông thõng xuống, ghét bỏ nói với Lý Vận.
"Sao anh lại trách em!"
"Được rồi! Đừng làm phiền, đã tìm được người cần tìm chưa? Khi nào thì hành động?" Thẩm Hi Xuyên sốt ruột nói.
Khóe miệng Lý Vận nở nụ cười độc ác, "Đã tìm xong lâu rồi! Giờ tự học tối mai nhé, anh nghĩ cách đẩy Lục Bắc Trì đi!"
"Lý Vận, anh chưa nói xong, không thể làm lớn chuyện đâu đấy!" Thẩm Hi Xuyên không yên lòng nói.