Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1617

Cập nhật lúc: 2024-10-06 17:46:56
Lượt xem: 2

Con nhóc này không sợ bị người ta bán đi sao?!

Trước kia cậu biết cô thường tới đây chơi, cô nhóc này không thích chơi game, bình thường cô chỉ thích nướng bánh, chăm sen đá, hoa cỏ, hay chơi với mèo gì đó.

Cậu cứ cho rằng nhà kính này mở cửa với bên ngoài, nhưng hôm nay đến đây mới biết được, không mở cửa. Vậy là lúc trước khi cô tới đây, thì cũng chỉ ở một mình với tên nhóc này thôi sao? Cả nhà kính lớn như vậy, mà chỉ có hai người bọn họ, cô không sợ bị người ta bắt nạt sao?!

Nếu như cô ở đây bị tên nhóc này bắt nạt, thì có khóc đến c.h.ế.t chắc cũng chưa có người tới cứu!

Nghe cậu nói vậy, Trần Tiểu Quả liền xoay người trừng mắt với tên xấu xa đứng cách đó không xa, “Anh mách đi!

Trợn mắt với cậu một cái, quyết đoán mà bước lên xe!

!!!

Bà cô nhỏ này!

Thật là vênh váo mà!

Đợi khi cậu bắt được cô rồi, xem cậu có tét m.ô.n.g cô không!

Tả Nguyên đi vòng qua chiếc xe thể thao, đến bên cửa ghế lái, cách một chiếc xe mà nhìn sang Diệp Nhất Mộc, khoé môi cong lên đắc ý, sau đó, nghiêng người bước vào trong xe!

Cố Diệp Phi

Tên nhóc này, là đang khiêu khích, thị uy với cậu!

Chiếc Ferrari trắng nghênh ngang rời đi, cậu cả Diệp đeo kính râm lên, bước vào xe, đuổi theo chiếc xe thể thao trắng.

Trên một mảnh đất rộng vài mẫu, người ta xây lên đó một con đường trải nhựa uốn cong, con đường rộng rãi chứa được tan hai chiếc xe hơi.

Trần Tiểu Quả ngồi bên ghế phó lái, cô bỗng nhiên cảm thấy sau lưng bị đẩy mạnh một cái, nguyên nhân là do chiếc xe thể thao đột ngột tăng tốc, cô vội vàng đưa tay ôm lấy chậu sen đá trong tay.

Đây là do Tả Nguyên không tiếc tiền lương mà tặng cô, mầm cây mà cô tha thiết mơ ước!

Mỗi phiến lá của ngón tay út đều được khống chế đến mượt mà đầy đặn, mỗi một mặt lá đều khoác một lớp phấn trắng, từng chiếc đều dày hơn hai ngón tay cái của cô, được trồng trong một chiếc chậu nhỏ màu đen, khi về nhà, cô nhất định sẽ đổi sang “Biệt thự cao cấp” cho nó.

“Tả Nguyên! Anh lái chậm chút thôi! Quá tốc độ rồi!” Trần Tiểu Quả vừa đưa tay nắm chặt lấy tay cầm trên đầu, vừa lớn tiếng nói của Tả Nguyên.

Cũng may đây không phải là đường cái chính thức, nếu không, cậu đã bị mắt điện tử chụp lại từ lâu!

“Xe thể là dùng để vượt tốc độ!” Tả Nguyên cong khoé môi lên, nheo mắt mà nói, ánh mắt nhìn vào kiếng chiếu hậu, chiếc Maserati kia đang muốn vượt qua anh ta!

“Tả Nguyên! Anh cũng thật không ngoan rồi đó, ông chủ không có ở đây, anh liền trộm xe người ta rồi lái cho đã ghiền đúng không?!” Trần Tiểu Quả cất tiếng phê bình, cô có sở thích phê bình những tật xấu của người khác với một tâm thái nhà dẫn dắt tâm hồn của loài người!

“Đúng vậy, đúng vậy!” Tả Nguyên hưng phấn mà nói.

Trần Tiểu Quả: “..............” Anh ta cũng không sợ bị ông chủ đuổi việc!

Đúng lúc này, trong khoé mắt cô thoáng nhìn thấy một bóng dáng màu xanh lam, chỉ trông thấy chiếc xe của Diệp quyến rũ đã chạy song song với xe của bọn họ, lúc này, Tả Nguyên lại tăng tốc, Trần Tiểu Quả cảm giác thân xe như đang trôi đi, làm cô sợ đến mức hét lên chói tai!

Cậu cả Diệp bị vượt mặt thì nheo mắt lại, liếc mắt nhìn sang chiếc Ferrari trắng đang băng qua khúc cua, trong lòng không khỏi nghi ngờ về thân phận thật sự của người làm công này!

Cậu cả Diệp cậu cũng không cam lòng chịu yếu thế, bắt đầu nghiêm túc!

“Tả Nguyên! Anh điên rồi sao?! Anh mà va quẹt một cái, trầy một miếng sơn thôi cũng đủ để cho anh làm công miễn phí suốt đời cho ông chủ anh đó!

Trần Tiểu Quả lớn tiếng mà nói, chỉ sợ Tả Nguyên vì cô mà gây chuyện.

Tả Nguyên lại như không nghe thấy, ánh mắt nhạy bén nhìn chăm chú vào kính chiếu hậu cùng trước mặt, chuyên tâm chiến đấu cùng đối thủ mạnh mẽ!

Lúc này đây, cảm giác trôi dạt lại xuất hiện, làm cho Trần Tiểu Quả phải thét lên chói tai, chiếc xe thể thao màu xanh ngọc đã vượt qua bọn họ! Bây giờ cô cũng mới hiểu ra, bọn họ là đang đua xe!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1617.html.]

Điên hết rồi!

“Tả Nguyên! Anh dừng xe lại, em muốn xuống xe!” Cô lớn tiếng kêu lên.

Tả Nguyên nào chịu nghe cô, phát huy đến mức tối đa công dụng của loại xe thể thao này, đuổi theo cậu cả Diệp, mắt trông thấy, chỉ còn hơn một kilômét là đến cuối đường lái xe riêng!

Trong khoảng vài giây ngắn ngủi, Trần Tiểu Quả choáng váng đầu óc, không biết mình đã trải qua những gì!

Chỉ vì để đua xe với Diệp xấu xa, mà suýt chút bọn họ đã lao xuống mương, chỉ biết rằng, Diệp xấu xa đã thắng Tả Nguyên!

Sau khi chiếc xe thể thao dừng lại, cô tháo dây an toàn ra, mở cửa xe, lảo đảo chạy xuống ven đường, cúi người xuống nôn thốc nôn tháo!

Bước xuống xe thể thao, vẻ mặt khoe khoang mà nhìn sang cậu cả Diệp, vừa nhìn thấy Trần Tiểu Quả đứng bên đường cúi người nôn tháo, anh ta vội vàng bước lên vỗ lưng cho cô, “Tiểu Quả Tử, em say xe sao!”

Trần Tiểu Quả chỉ cảm thấy mặt đất đang quay tròn, trong dạ dày cũng không ngừng sục sôi, không nhịn được nữa mà nôn tiếp!

Qua một hồi lâu, cô mới nôn hết ra, hai anh chàng đẹp trai đưa nước đến cho cô, Trần Tiểu Quả giận đến mức không nhận nước của ai cả, đầu cô còn đang choáng váng đây này!

Trong miệng cũng vô cùng khó chịu, cuối cùng, vẫn là nhận lấy nước của Tả Nguyên!

Cậu cả Diệp giận đến nghiến răng!

Từ nhỏ cậu đã chứng kiến Tiểu Quả Tử trưởng thành, vậy mà bây giờ lại hướng về người ngoài mà không hướng về cậu!

Cảm giác này, chua quá!

Cậu nào có biết, lúc Trần Tiểu Quả nhìn thấy cậu bắt đầu kết giao cùng với mấy người đẹp đó, trong mắt bắt đầu không có cô, mà chỉ có người đẹp, trong lòng còn chua hơn cậu gấp trăm lần!

Sau khi súc miệng, đầu cũng không còn choáng nữa, Trần Tiểu Quả liền xoay người rời đi, Tả Nguyên mở cửa xe cho cô, nhưng cô chỉ cầm lấy chậu sen đá trên ghế ngồi lên, “Tả Nguyên, anh về nhà kính đi, tự em ngồi tàu điện ngầm về nhà!”

“Tiểu Quả Tử, mau lên xe của anh đi, em định ngồi tàu điện ngầm đến chừng nào chứ?!” Từ cách trạm tàu điện ngầm cũng còn tận một dặm nữa.

Mà Trần Tiểu Quả vẫn chưa chịu để ý đến cậu!

Cậu cả Diệp mở cửa xe thể thao ra, đi theo phía sau lưng cô, chỉ chút nữa là ra đến đường cái, không thể cứ đi theo cô như vậy, cũng không thể dừng xe thể thao lại bên đường, chỉ đành đuổi theo cô!

“Trần Tiểu Quả! Con nhóc thúi em! Kiên cường làm gì chứ?!” Cậu cả vẫn giống như lúc còn nhỏ vậy, nắm lấy b.í.m tóc của cô, nghiến răng dạy dỗ cô mà nói.

“Bỏ cái móng vuốt của anh ra!” Trần Tiểu Quả lạnh giọng mà đáp lại.

Khi còn nhỏ tên xấu xa này thích kéo b.í.m tóc cô nhất!

Cũng chỉ có anh là tên đáng ghét nhất, thích bắt nạt cô nhất!

Cậu cả Diệp buông b.í.m tóc đuôi ngựa của cô ra, một tay ôm lấy bả vai cô, mạnh mẽ giữ chặt lấy, làm cho Trần Tiểu Quả tức giận đến mức nắm tay không ngừng đánh lên lưng cậu, thậm chí còn chen chân vào giữa hai chân cậu, nhưng mà, bạn học Diệp Nhất Mộc không phải là bình hoa thật, sao có thể vì chút sức lực này mà bị thương được chứ, thế là thân người cao lớn vẫn lù lù bất động!

“Em đánh, em đánh đi! Đánh xong, anh lại xử lý em! Con nhóc c.h.ế.t tiệt chỉ biết nghĩ đến người khác!”

Trần Tiểu Quả cũng không thèm đánh cậu, cất bước chạy về phía trạm tàu điện ngầm.

Cô cho rằng tên xấu xa đó sẽ không đuổi theo cô nữa, kết quả, cậu cả này lại đi theo cô đến tận trạm tàu điện ngầm, nhưng cậu không mua vé, thế là bị kẹt lại ở máy soát vé, cô thở phào, nhanh như chớp mà chạy đi.

Chỉ là, mới vừa lên tàu điện ngầm, phát hiện ra không biết từ khi nào, cậu đã từ một toa khác qua đây, còn giữ giúp cô một chỗ trống!

“Bà cô nhỏ, vẫn còn giận sao?” Cậu cả Diệp nhưng vai con cháu mà ngồi xổm xuống dưới bên đầu gối bà cô nhỏ, gương mặt tuấn tú c.h.ế.t người không đền mạng ngẩng lên, nhìn cô mà hỏi.

“Ai là bà cô của anh chứ! Em không thèm vì tên đàn ông xấu xa như anh mà tức giận cho có nếp nhăn đâu!” Trần Tiểu Quả khinh thường nhìn cậu mà nói.

“Em còn không phải là bà cô của anh nữa sao?! Mà cũng chỉ có bà cô nhỏ em mới có thể chế ngự được anh!” Cậu nói tiếp.

Chỗ bên cạnh của Trần Tiểu Quả là một chàng thiếu niên, có lẽ bị mấy câu trêu ghẹo của bọn họ làm cho buồn nôn, nên đã âm thầm mà rời đi, cậu cả Diệp lập tức ngồi vào vị trí trống kia, thừa dịp cô không chú ý, giành mất điện thoại trong tay cô!

Loading...