NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1611
Cập nhật lúc: 2024-10-06 17:44:44
Lượt xem: 5
Người đẹp Lạc Nhi lại được phen há hốc, lúc nãy trên đường đến, cũng là con nhóc này ngồi bên ghế phó lái!
Vậy mà Diệp Nhất Mộc cũng chịu nhường nhịn con nhóc này!
Chuyện này là thế nào chứ?!
Rốt cuộc thì ai mới là nữ chính đây?!
Sau khi cậu cả Diệp chào hỏi hai cặp đôi kia xong, liền ôm lấy bả vai Lạc Nhi muốn rời đi, Lạc Nhi cũng chỉ biết tủi thân mà nhìn cậu.
“Anh Mộc, vậy, tối nay chúng ta có chơi tiếp nữa không?!”
“Chơi, đương nhiên là chơi chứ! Anh đưa con bé về nhà trước, ngoan nào, em nhịn một chút!” Cậu vội vàng cất tiếng dỗ dành.
Lạc Nhi đúng thật là một người đẹp trong giới các cô gái xinh đẹp, mà càng trùng hợp hơn nữa là, cô ta còn là bạn học tiểu học với cậu!
Lạc Nhi cũng chỉ đành phải chịu đựng, nghẹn uất mà ngồi vào ghế sau!
Trần Tuyên ngồi bên ghế phó lái nhắm mắt dưỡng thần, trông dáng vẻ cực kỳ giống với bà cô!
“Con nhóc thúi! Em muốn giữ bằng lái của anh đến bao giờ chứ?!” Cậu tức giận đưa tay nhéo má Trần Tuyên mà nói.
Trần Tuyên không thèm quan tâm đến cậu!
Suốt cả quãng đường đi, Diệp xấu xa vẫn luôn nói cười với người đẹp Lạc Nhi, nói về chuyện trong giới, còn có chuyện khi bọn họ học tiểu học!
Tới dưới lầu nhà Trần Tuyên, bà cô nhỏ bước từ bên ghế phó lái xuống, nhưng bằng lái xe vẫn còn trong người cô, cậu cả Diệp cũng lập tức xuống xe theo!
“Trần Tuyên! Em mau trả bằng lái lại cho anh!” Cậu thấp giọng mà nói.
“Không trả!” Trần Tuyên hét lên như sư tử hà đông!
Làm cho cậu cả Diệp sợ hãi tới mức sửng sốt, cũng phát hiện ra biểu cảm thù hằn chính mình trên gương mặt cô nhóc!
Ông trời ơi!
Cuối cùng thì cậu đã đắc tội với cô chỗ nào chứ?!
Đến mức này luôn sao?!
“Em mà không đưa, thì có tin là anh sẽ lên lầu, bảo cô Chu đánh em một trận không?!” Cậu cả Diệp vẫn tiếp tục giằng co với cô, cậu vất vả lắm mới vừa mắt một người, lại rất có cảm giác của nữ sinh, kết quả, con nhóc này lại tới đây phá đám bọn họ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1611.html.]
“Anh đi đi! Có đi em cũng không trả bằng lái lại cho anh! Anh mà dám trực tiếp lái xe đi, em sẽ lập tức gọi cảnh sát báo cáo anh lái xe không bằng lái!” Trần Tuyên cũng không bị những lời vừa rồi của cậu ta dọa sợ.
Thật ra cô cũng hiểu là bản thân đang gây chuyện vô cớ, nhưng mà, cô không thể cứ trơ mắt nhìn tên lăng nhăng cậu ta đắc ý được!
“Trần Tuyên! Rốt cuộc thì con nhóc em muốn thế nào chứ?!” Cậu nghiến răng mà chất vấn.
“Chính là không muốn anh được yên ổn!”
Hai tay Diệp Nhất Mộc chống nạnh lên, giận đến nghiến răng.
Một hồi lâu sau, cậu lại đổi sang dáng vẻ nịnh hót mà quay sang nhìn cô, “Em gái tốt à, anh tặng cho em thêm mấy chậu sen đá được không? Anh mới vừa ký với xưởng chậu hoa gì đó của Hàn Quốc rồi, bán hết toàn bộ chậu qua cho em! Không phải em cứ luôn nói không giành được chậu hoa của nhãn hàng gì đó hay sao?!”
Cậu lấy lòng cô mà nói.
Nhưng không những Trần Tuyên không vui vẻ gì, mà cô còn tức giận hơn mà trừng mắt với cậu, thậm chí nơi hốc mắt còn ngập nước!
Vì để có thể trải qua một đêm tuyệt vời cùng với người đẹp đó, cậu đúng thật là không tiếc bất cứ thứ gì để có thể lấy lòng cô!
Cuối cùng cô cũng chịu lấy lấy trong túi ra bằng lái của cậu, nắm chặt lấy, sau đó ném thẳng vào gương mặt tuấn tú từ nhỏ đã có thể trêu hoa ghẹo nguyệt của cậu!
“Diệp Nhất Mộc! Sau này anh đừng hòng nói chuyện với em một câu nào nữa!” Cô hét lên một câu, sau đó chạy thẳng đến mái hiên.
Người đẹp Lạc Nhi bước đến, vui sướng mà nhặt lấy bằng lái rơi trên đất, “Anh Mộc, mau đi thôi! Cô bé này, đúng thật là phiền phức quá đi! Dù sao cũng chỉ là cô nữ sinh trong tuổi dậy thì, đúng thật là vô cùng nổi loạn!”
Cô ta nói rồi ôm lấy cánh tay cậu đi đến bên chiếc xe thể thao.
Tuyên Tử khóc rồi.
Cậu chắc chắn là cô khóc rồi!
Người nên khóc là cậu mới đúng chứ? Cô khóc cái gì?!
Quay trở lại xe, cậu vừa thắt đai an toàn vừa nghĩ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó chịu đến khó hiểu.
Cố Diệp Phi
Cô nhóc này, đến tuổi nổi loạn của thanh niên, thì đã chống đối cậu đến như vậy rồi!
Đu âm!
Cậu cũng có phải là cha mẹ cô đâu!
Bỏ qua sự bực bội trong lòng, cậu không nghĩ nhiều nữa, chở theo Lạc Nhi nhanh chóng rời đi!