NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1606
Cập nhật lúc: 2024-10-06 17:43:29
Lượt xem: 1
Tuy rằng cô là một tiểu tiên nữ hay ngại ngùng, nhưng bị bạn trai chê bai kỹ thuật hôn môi của mình, cũng sẽ cảm thấy mất mặt đó có biết không?!
Cậu cúi đầu xuống, nheo mắt lại mà nhìn chằm chằm vào cánh môi của cô, rõ ràng là yết hầu đã căng chặt, nhớ tới nụ hôn ngọt ngào làm trái tim cậu nóng lên vừa rồi, nhưng ngoài miệng vẫn vô cùng kiêu ngạo:
“Hôn mà anh không cảm nhận được cảm giác gì cả!”
Lâm Dương: “...........” Cậu muốn có cảm giác gì chứ?
“Nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, em là học theo anh đó, muốn trách thì trách người làm thầy như anh không dạy dỗ tốt!” Trừng mắt với cậu một cái, rồi xoay người rời đi, còn chưa đi được hai bước, thì đột nhiên bị cậu ôm ngang lấy từ phía sau, làm cô sợ tới mức kêu lên, nhưng lại không dám kêu thành tiếng, vì sợ bị người khác nghe thấy.
Cổn gia như tên thổ phỉ mà dùng một cánh tay vòng lấy eo của bà xã nhỏ, bắt cô vào trong khu rừng nhỏ tối tăm!
Cũng là khu rừng bạch dương nổi tiếng của ngôi trường này!
“Ở đây tôi quá đi……..Làm gì vậy……” Lâm Dương sợ hãi tới mức hoảng loạn mà nói, chỉ cảm thấy sau lưng mình đang hải dựa lên một thân cây cứng rắn xù xì!
Cố Diệp Phi
Xung quanh là một mảng tối đen như mực, khắp người cô đều là hơi thở của cậu, trên cổ vẫn còn vương chút mùi mồ hôi nam tính, nơi cánh môi cũng truyền đến cảm giác ngứa ngáy.
“Dạy em hôn môi!” Cậu vỗ nhẹ lên đôi môi cô, thấp giọng mà nói.
“Cái, cái gì?” Trái tim cô lại một lần nữa lỗi nhịp.
“Bình thường chỉ lo dạy học cho em, không cố gắng truyền đạt kỹ thuật hôn môi cho em, cho nên tối nay nhất định phải cố gắng luyện tập!” Cậu khom người xuống, vừa nói, đôi môi cậu như cọ xát lên môi cô.
Câu nói này, muốn xấu xa như thế nào thì xấu xa như thế đó!
Lúc này Lâm Dương mới hiểu được, thì ra là do cô cố ý ném cái nồi này qua cho “Thầy giáo” là cậu, kết quả, cô lại tự đưa mình vào tròng luôn rồi.
“Anh, anh Lục…….Vẫn là thôi…….Ưm—-” Hu hu hu, anh dạy rất tốt, nhưng là miệng của em cố tình tổn thương anh, kết quả, cô còn chưa dứt lời, thì cậu đã bắt đầu “Dạy học”!
Giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, trái tim cô cứ treo ngang ngay cổ họng, toàn bộ tế bào trong khắp cơ thể đều vô cùng hưng phấn………
Trong quá khứ thì chỉ hôn mạnh xuống một cái, rất nhanh là buông ra, nhưng lúc này đây, cô lại bị ép phải mở miệng ra, tùy ý để cậu tàn sát bừa bãi, không biết đã qua bao lâu, khi cô cho rằng cuối cùng cậu cũng hôn đủ rồi, thân người vốn dĩ còn đang dựa trên cây, lại đột nhiên rơi vào lòng cậu, được cậu ôm chặt lấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1606.html.]
Phù………Khó thở quá……..
Lại không biết qua thêm bao lâu nữa, cuối cùng cậu cũng chịu buông tha cho miệng của cô, chỉ là, trên cổ cô lại truyền đến một cảm giác ẩm ướt nóng hổi, là cậu đang chôn trong cổ cô!
Mùi hương của thiếu nữ, vừa thanh thuần lại còn kèm theo hơi ngọt nhẹ, cậu gặm lấy cổ cô, luyến tiếc đến mức không nỡ buông ra………
………
“Có kích thích không?” Cậu dán sát bên tai cô, thấp giọng mà hỏi.
Lâm Dương có cảm giác như mới vừa chơi tàu lượn siêu tốc, trái tim vẫn còn chưa thể phục hồi lại sau một cảm giác kích thích cùng căng thẳng, cô cũng chỉ biết nặng nề mà gật đầu!
“Đây mới gọi là hôn, có hiểu chưa?!” Cậu nói tiếp, âm thanh thô kệch, vừa dứt lời bỗng lập tức lùi lại!
Nếu như không lùi lại một chút, cậu chỉ sợ rằng chính mình sẽ không khống chế được mà một hơi nuốt gọn thanh mai bé nhỏ còn chưa hoàn toàn trưởng thành!
“Nga……..” Cô ngoan ngoãn mà đáp lại, giọng điệu khàn khàn nhưng ngọt ngào, làm cho yết hầu của anh không ngừng rung động.
Cậu duỗi tay ra với cô, cô ngây ngốc một hồi, mới đưa tay nắm lấy bàn tay to lớn của cậu, đi theo bước chân của cậu trong rừng cây tối đen, đến khi sắp ra tới nơi, Lâm Dương lại nghe thấy được âm thanh kỳ lạ, nhìn thoáng ra phía sau, vừa liếc mắt một cái, cô liền sợ hãi tới mức vội vàng bỏ chạy!
Trông như vừa nhìn thấy ma!
“Chạy cái gì vậy?!” Cậu đuổi theo phía sau cô, trầm giọng mà hỏi.
“Trong rừng cây có, có người!” Cô hoảng loạn mà nói.
“Anh còn tưởng là có ma nữa chứ!” Cậu thấy buồn cười mà đáp lại.
“Là, là người yêu, bọn họ đang……..kiss!” Giọng nói của cô rất nhỏ, dáng vẻ vô cùng lúng túng, “Còn rất lớn gan………”
“Đừng nói nữa!” Cậu nghiến răng mà nói.
Nghe thấy mấy chữ “Còn rất lớn gan” phát ra từ miệng cô, với cậu mà nói, thật sự như châm dầu vào lửa!
Lâm Dương: “............” Em có nói gì đâu!