NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1604
Cập nhật lúc: 2024-10-06 17:43:01
Lượt xem: 4
Giữa học tập và cậu, cô đương nhiên là chọn vế trước rồi!
A!
Hoá ra địa vị của cậu trong lòng cô còn thua cả học tập!
Cổn gia đứng yên tại chỗ, trong lòng thầm ghen tức một tiếng!
Ánh mắt không chút chớp động cứu dán chặt lên bóng dáng khuất dần theo màn đêm, hàm răng nghiến lại ken két, hai tay nắm chặt lại, phát ra âm thanh xương cốt ma sát giòn tan!
Cậu cố nén cảm xúc muốn đuổi theo, kéo cô đi vào trong khu rừng nhỏ mà bắt nạt một phen!
Bạn học Lâm Dương chạy trốn còn nhanh hơn cả thở, trước khi tiếng chuông kết thúc, cô đã kịp vọt ngay vào phòng học!
Sau khi ngồi xuống, dùng mười phút để tịnh tâm lại, vừa mới bình tĩnh hơn, liền nhớ đến lời cậu nói, lúc này cô mới ý thức được, tự mình đã buowcxs vào một đường c.h.ế.t khác!
Bạn trai còn đang giận kia kìa, phải làm sao bây giờ?
Tiếng chuông hết tiết đầu tiên reo lên, bạn học Lâm Dương vội vàng chạy ra ngoài, như vậy lại không giống cô, thường ngày khi tan học, học bá đều đang tiếp tục học bài.
Lâm Dương cũng không ngốc mà đến phòng học của năm ba mà tìm bạn trai cô, bởi vì, cậu không thể ngoan ngoãn mà có mặt trong lớp vào tiết tự học buổi tối! Thời lớp mười cậu vẫn còn là học sinh ngoại trú, cho đến khi lên mười một, cũng bởi vì cô, nên cậu mới ở lại trường,
Lấy sự hiểu biết của cô với cậu, hơn nửa phần là cậu đang ở phòng huấn luyện bóng rổ huấn luyện cho đội viên của cậu.
Trong sân bóng rổ, một dàn trai đẹp cao lớn tầm cỡ 188cm đang được huấn luyện ném rổ, nhìn thấy cô tới trước cửa, liền ngoan ngoãn cũng kêu một tiếng “Chị dâu”!
Cố Diệp Phi
“Học trưởng Lục không có ở đây sao?” Trong trước học, trước mặt các bạn, cô vẫn sẽ khiêm tốn mà gọi cậu một tiếng “Học trưởng Lục”.
“Chị dâu! Anh Lục sang Học viện Công Nghệ bên cạnh chơi bóng rồi, chị qua sân bóng rổ bên đó sẽ tìm thấy anh ấy!” Người cao nhất trong số bọn họ là bạn học Vệ với chiều cao vượt qua hai mét đang cúi đầu xuống mà nhìn cô, ngoan ngoãn lễ phép mà nói.
Mỗi khi đám trai đẹp này gọi cô một tiếng “Chị dâu”, chút lòng hư vinh của Lâm Dương lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Cô mới vừa bước vào sân bóng rổ, bạn học Vệ cao 2m1 liền chạy ra, “Chị dâu, em dẫn chị qua đó nha! Nếu như chị mà xảy ra chuyện gì, thì mấy đứa bọn em cũng không đảm đương nổi!”
Lâm Dương cảm thấy thật ấm lòng, mà sự ấm áp đó, đồng thời phát ra cùng sự cưng chiều của Lục Tiểu Cổn dành cho cô!
Người người có quen biết với cậu, người thân, anh em, đồng đội, có ai mà không biết được, Lâm Dương cô có trọng lượng thế nào trong lòng cậu?!
Khuôn viên của các trường đại học đều mở cho mọi người, còn chưa tới được sân bóng rổ, thì đã nghe thấy tiếng kêu gào của cổ động viên, trong đó cái tên vang dội nhất chính là “Lục Chiến Qua”!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1604.html.]
Cậu đã nổi tiếng đến tận trường đại học kế bên.
Bạn học Vệ đưa cô vào tận sân bóng rổ, ánh đèn sáng chói, với ưu thế chiều cao của mình, cậu thu hút được rất nhiều sự chú ý, cộng thêm những tiếng hò hét đến từ người hâm mộ cuồng nhiệt Lâm Dương, làm cho Cổn gia đổ mồ hôi như mưa trên sân bóng rổ để xả hết mọi tức giận của bản thân, lập tức chuyền bóng sang cho đồng đội, nhanh chóng chạy ra bên bìa sân bóng.
Cô nhóc này!
Còn biết đến tìm cậu sao!
Cổn gia nhìn thấy cô đứng bên bìa sân bóng, mái tóc dài buông xõa, trên người còn mặc chiếc sweater cổ tròn, liền ghen tị mà nghĩ.
“Tìm anh làm gì? Anh đang gấp lắm!” Khắp người cậu tràn đầy mồ hôi nóng, khom người xuống mà nhìn cô, kiêu ngạo mà nói, hơi thở nóng bỏng phả thẳng vào mặt cô.
“Đến bồi anh đó!” Cô cười hì hì mà nói, đây đã là bên ngoài trường học rồi, dù có là đại học, thì cũng không sợ bị người khác nghe thấy.
Cả người Cổn gia đổ mồ hôi nóng hổi, khóe miệng cong lên thành một nụ cười xấu xa, vô cùng kiêu ngạo đáp lại: “Ai cần em bồi chứ? Về đi học đi!”
Cậu nói xong, lại chạy đi chơi bóng tiếp!
Lâm Dương lập tức trừng mắt với dáng người cao lớn của cậu.
Nhưng cô cũng không rời đi, tiếp tục làm người hâm mộ nhiệt tình của cậu!
Gia còn đang giận kìa, cố ý làm lơ cô đó, có thế nào thì cô cũng phải tỏ chút thành ý chứ?!
“Lục Chiến Qua cố lên!”
“Lục Chiến Qua giỏi quá!”
“Lục Chiến Qua 587!”
“Lục Chiến Qua! Em yêu anh!”
Trong nhóm người, chỉ có tiếng kêu của cô là lớn nhất, cũng là lộ liễu nhất!
“Cô gái này điên rồi sao?”
“Fan não tàn!”
Mà lúc này, Lục Chiến Qua lại đang chạy đến chỗ “Fan não tàn” của cậu.