Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1558:Học muội này, đến nhà tôi ăn bửa cơm đi.

Cập nhật lúc: 2024-10-05 12:54:38
Lượt xem: 2

Anh làm sao mà biết cô lại không làm chuyện này, anh đối với cô hiểu rỏ lắm sao.

Nhưng không thể không nói, một cô nhi như cô được anh tin tưởng như thế làm cho cô có chút cảm động.

Cô nhịn không được nở nụ cười xuất phát từ đáy lòng với anh.

“Là Khương Dao Dao tự mình uống thuốc an thần, lại vu oan cho tôi hạ thuốc cô ta, nhưng mà trong phòng tôi có gắn camera giám sát nên cô ta không cách nào chối tội được.” Lâm Dương nhìn anh năm mười kể hết.

Nghe cô nói anh mắt cậu càng lúc càng nóng, cô nói xong cậu cũng không nói gì chỉ nhìn cô.

“Học trưởng Lục, anh đang nghĩ gì vậy?” Lâm Dương cẩn thận hỏi.

Lục Tiểu Cổn hồi thần, lại xoa xoa đầu cô, giống như tối hôm đó nắm tay cô kéo đi.

Lâm Dương:”...”

Cổn gia: Quả nhiên cô dâu của tôi so với vợ của Lục đại ma vương Diệp Kiều còn lợi hại hơn, lúc trước Diệp Kiều đối chội với Diệp Trăn Trăn còn nhờ cậu giúp mà.

“Vẫn chưa ăn cơm phải không?” Buông tay cô ra cậu hỏi.

“Vẫn chưa ăn, tôi định ra quán cơm ăn” Lâm Dương nói xong liền muốn quẹo trái thì bị một lực kéo lại.

Lục Tiểu Cổn kéo cô đi về phía nhà của ông cố Lục.

“Học trưởng Lục, anh muốn làm gì? Tôi không đi nhà lão thủ trưởng đâu!” Cô biết ông cố của Lục thủ trưởng cao nhất trong quân năm đó, cô liền nói.

Lục Tiểu Cổn mặc kệ cô nói gì vẫn kéo cô đi về nhà ông cụ Lục.

Ông cụ Lục ăn cơm trưa xong đang ngồi nghỉ ngơi dưới gốc cây, nhìn thấy người đi vào còn tưởng rằng mình nhìn sai người, vội ngồi dậy đeo kính lão lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1558hoc-muoi-nay-den-nha-toi-an-bua-com-di.html.]

“Ông cố, học muội của con đến đây ăn một bửa cơm.” Lục Tiểu Cổn lớn giọng nói, ngữ khí cực kì tự nhiên, dường như chỉ dẫn bạn học bình thường về nhà ăn cơm thôi.

“Con chào ông!” Lâm Dương vội cười chào hỏi ông

“Được, được, được” Ông cụ gật đầu nói.

Lục Tiểu Cổn kéo Lâm Dương đi vào nhà.

“Học trưởng Lục, như vậy có làm phiền người nhà anh không?” Sau khi vào nhà Lâm Dương ngại ngùng thấp giọng hỏi.

“Phiền cái gì! Tôi cũng chưa có ăn gì, em ăn cùng tôi đi, người nhà tôi ăn rồi, em chào hỏi hai ông bà là được rồi!” Lục Tiểu Cổn nói vừa đi rót nước cho Lâm Dương.

Lâm Dương có chút bất ngờ, trong lòng nghĩ bọn họ cũng không quá thân thuộc, cô làm sao có thể ăn cơm ở đây chứ.

Cô bị ra lệnh ngồi vào bàn ăn, dì giúp việc của lão thủ trưởng bưng cơm lên, Lâm Dương vội lên giúp đỡ, lúc này dì giúp việc bị Lục Tiểu Cổn đuổi ra.

Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người, ngồi đối diện nhau, trên bàn bài ba mặn một canh.

Thịt kho ngũ vị, rau xào, cá hương chiên và canh cà chua.

“Căng thẳng cái gì, ăn nhiều chút đi” Lục Tiểu Cổn thấy Lâm Dương có chút không tự nhiên, lấy đầu đũa gỏ gỏ đầu cô giáo huấn.

Cố Diệp Phi

Lâm Dương liền ngoan ngoãn ăn cơm, lần đầu tiên ăn cơm cùng anh Lâm Dương có cảm giác không nói nên lời, anh vì sao lại đối tốt với cô như thế.

“Môn vật lí buổi chiều, có gì không hiểu thì nói để tôi giảng cho em!” Sau khi ăn xong cậu lao miệng nhìn cô hỏi.

Lâm Dương cũng ăn no rồi, nghe cậu hỏi như thế liền gật đầu rồi lấy đề vật lí ra.

“Phòng sách trên lầu rất yên tĩnh, lên đó đi!” Cậu đứng dạy, trầm giọng nói.

Lâm Dương cùng cậu đi lên lầu, cậu đi trước vừa đi vừa nói, “Đừng lo lắng chuyện bạn học bàn tán lúc sáng, chỉ cần tập trung thi là được!”

Loading...