NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1552:Chẳng lẽ tôi tự bỏ thuốc mình đề hãm hại cô!
Cập nhật lúc: 2024-10-05 12:52:10
Lượt xem: 2
“Các bàn có nghe gì không, hôm nay Khương Dao Dao đến muốn 45 phút, nghe nói là có người bỏ thuốc ngủ cô ta, sáng ra người nhà cô ta gọi mãi cô ta không dậy”
“Thật hay giả vậy, vậy cũng quá đáng sợ rồi, sao lại có chuyện này chứ, ai làm thế?”
Lúc 11 giờ, môn ngữ văn kết thúc, Lâm Dương đi về lớp học của mình nghe mấy bạn nữ trong lớp bàn tán, lúc đầu, lúc đầu cô còn tường họ đang bàn tán vụ án gì, nghe một lúc mới biết là nói về Khương Dao Dao.
Khương Dao DAo bị người ta bỏ thuốc ngủ.
Cô cảm thấy chắc chắn là mình nghe sai rồi.
Chỉ là ánh mắt mấy cô gái lại như có như không liếc về phía cô như có thâm ý.
Cô không để ý đến bọn họ, đi tìm Hổ Bất Li cùng đi.
Lâm Dương vừa đến trong sân, thì nghe Khương Dao Dao khóc lên như người bệnh thần kinh.
“Lúc thi, con đến trể 45 phút, trong lòng rất hoảng loạn, lúc làm bài thì đầu vẫn còn choáng váng, đầy là môn ngữ văn con giỏi nhất, làm sao con có thể thi vào trường trọng điểm đây!”
Lâm Dương nghe thấy lời này thì trong lòng toàn là châm biếm.
Khương Dao Dao quả thật giỏi nhất môn ngữ vắn, chẳng qua lấy thực lực của cô ta, 150 điểm thi mà cô ta có phát huy tốt thì được 110 điểm đã là cao, muốn thi vào trường trọng điểm quả là nằm mơ.
Cô cũng chú ý đến trong sân có thêm mấy chiếc xe đậu chặt kín cả cái sân.
“Thế mà lại có người bỏ thuốc ngủ cho Dao Dao, thật là quá đáng sợ rồi, Khương gia chúng ta sao lại có người như vậy chứ?”
Lâm Dương vừa đi vào cửa thì nghe tiếng bác gái truyền đến.
Hóa ra chuyện này là thật.
Cô đi vào nhà.
Vừa lên tiếng chào hỏi mọi người, không ngờ, cậu mợ Khương Dao Dao và cả cha mẹ cô ta cũng ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1552chang-le-toi-tu-bo-thuoc-minh-de-ham-hai-co.html.]
Ông nội Khương hút một điếu thuốc, vẻ mặt trầm trọng.
Khương Dao Dao nhìn thấy Lâm Dương đi vào, vội lau nước mắt, tức giận nói, “Lâm Dương, tối qua co đưa nước trái cây cho tôi, tôi uống xong không bao lâu thì ngủ thiếp đi, tôi đã đem đi kiểm tra, trong nước có thuốc an thần.”
Lâm Dương nhìn hai mắt khóc đến đỏ chạch của Khương Dao Dao, đôi mày cau lại.
“Khương Dao Dao, con không có chứng cứ, con đừng nói bậy đổ oan cho Lâm Dương.” Ông nội Khương cuối cùng cũng lên tiếng cho Lâm Dương, ông đã chăm sóc Lâm Dương nhiều năm như vậy, con người cô ông cũng rỏ ràng.
Mà đứa cháu ruột của mình ông lại cảm thấy con bé cũng không có ý tốt gì.
“Ông nội, ông con bênh cô ta, chẳng lẽ con còn tự bỏ thuốc mình mà vu oan cho cô ta sao?” Khương Dao Dao khóc nói.
Lời cô ta nói làm Lâm Dương liền tỉnh ra, đôi mắt đầy hiểu rỏ nhìn Khương Dao Dao khóc không ngừng.
Cố Diệp Phi
Cô xem như đã hiểu rỏ, Khương Dao Dao là tự bỏ thuốc an thần cho mình.
Mẹ nó!
Cô chịu đựng đủ rồi.
Trong lòng Lâm Dương muốn bùng phát.
Lúc trước chỉ cảm thấy Khương Dao DAo ghen ghét có nhiều, cũng có chút xấu xa, nhưng không ngờ cô ta lại xấu xa như thế.
“Cha, Dương Dương tuy rằng được gửi nuôi dưỡng ở đây, ông thương cô bé chúng con có thể hiều, nhưng mà cha cũng đối với cháu gái mình quá hà khắc rồi, thuốc an thần cũng đã được xét nghiệm ra, dì Uông lại không thể bỏ thuốc cho Dao Dao, trừ dì Uông ra, chỉ có Dương Dương là hoài nghi nhất!” Lúc này mẹ của Khương Dao Dao đứng lên nói, vì con gái mình nói lời công đạo.
Khương Dao d.a.o vừa khóc vừa tủi thân, “Ông nội, hôm nay con đang làm cái gì vậy chứ, ông đừng có trách con, Dương Dương lúc trước gây sự với con, con gì giữ hòa khí trong nhà nên không nói, cô ta tuy rằng không để ý con, nhưng con vẫn quan tâm chăm sóc em ấy, tại con quá mềm yếu, em ấy cảm thấy con bắt nạt em ấy, con muốn đến phòng em ấy lục xoát, con không tin không tìm được chứng cứ!”
Nói xong Khương Dao DAo vội lau nước mắt đi lên cầu thang.
“Khương Dao Dao, cô không được đụng vào phòng của tôi!” Lâm Dương đi lên trước một bước, nghiêm nghị nói.
Khương Dao DAo căn bản không nghe, lôi dì Uông đi lên lầu, ông nội ở cũng ngăn cô ta không được.
Khi Lâm Dương lên phòng mình thì thấy Khương Dao Dao đã mang một cái túi nhỏ ra, mà dì Uông thì lục lội học tủ, đi đến học bàn của cô thì bị khóa lại bà ta không mở ra được.