Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1547:Giống như một con thú nhỏ nhìn chằm chằm vào con thỏ trắng nhỏ không thể tránh thoát.

Cập nhật lúc: 2024-10-05 11:28:33
Lượt xem: 1

Liệu bạn gái của tôi có hiểu lầm không, vậy thì em phải tự hỏi chính bản thân mình chứ!

Nhìn cô gái cao gầy mặc áo sơ mi trắng trước mặt, trên tay ôm chặt quyển sách giáo khoa, anh tự nhủ.

“Vậy phải làm sao đây?” Lâm Dương căng thẳng hỏi, vì sợ mình gặp phải tai họa lớn,nếu bạn gái anh hiểu lầm sẽ không tốt, đối với ai cũng không tốt cả.

Cổn gia nghiến răng, dùng tay nhéo mạnh má cô rồi kéo kéo, “Nha đầu ngốc!”

Cậu vừa ghét bỏ vừa yêu thương mở miệng, đương nhiên mọt sách Lâm Dương nghe không ra ý trong lời.

“Là tôi ngốc quá, đã gây phiền phức cho anh rồi, nếu bạn gái anh thật sự hiểu lầm, tôi sẽ đến trước mặt cô ấy giải thích rỏ ràng” Lâm Dương nói, cúi đầu trước cậu như cô hầu gái nhỏ vậy.

Khương Dao Dao trốn sau cái cây cách đó không xa đã nhìn rỏ ràng cảnh này.

Cô ta không biết làm sao mà Lâm Dương đã dụ dỗ được Lục Chiến Qua rồi.

Lục Tiểu Cổn nhìn cô gái quá ngốc trước mặt mà không nói nên lời, cậu rất muốn nói cho cô ấy biết sự thật.

Nhưng thấy cô còn mấy ngày nữa là bắt đầu thi rồi nên không muốn làm cô phân tâm, nên cậu nhịn lại, bây giờ cô còn nhỏ.

Cố Diệp Phi

Lâm Dương nhìn Lục Tiểu Cổn như muốn đánh c.h.ế.t cô làm cô sợ tới mức không dám nhìn thẳng cậu, "Học trưởng Lục, tiền bối, đã tới đại viện rồi, không sợ ai chặn đường nữa, anh không cần lo cho tôi nữa, lần nữa cảm ơn anh.”

Cô nói xong cúi đầu chào cậu một lần nữa rồi chạy đi thật nhanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1547giong-nhu-mot-con-thu-nho-nhin-cham-cham-vao-con-tho-trang-nho-khong-the-tranh-thoat.html.]

Học trưởng Lục, “…”

Anh ta nhìn bóng lưng đang lon ton chạy của Lâm Dương, khóe miệng cậu nở nụ cười nham hiểm, ánh mắt như một con dã thú nhìn chằm chằm vào con thỏ nhỏ không cách nào tránh thoát được.

Trong con hẻm, một vài thanh niên xã hội đen đang phì phèo t.h.u.ố.c lá và chửi thề, họ chính xác là nhóm người mà Khương Dao Dao tìm kiếm để chặn đường Lâm Dương.

Vừa nhìn thấy Lâm Dương và Lục Tiểu Cổn đi cùng nhau, bọn họ cũng không dám tiến lên gây sự, những người này không quan tâm chuyện có thành công hay không, đêm nay một phẩn tiền cũng không thể thiếu.

“Thôi Khải, mày nhanh đi tìm con nhỏ kia đem tiền về đây.” một thanh niên cao lớn đi đến nắm cổ áo người tên Thôi Khải hung hăn nói.

“Anh Đông, anh yên tâm, tiền này em đây sẽ giúp các anh đem về, Khương Dao Dao là người đại viện, không thiếu tiền.” Thôi Khải cười nịnh bợ nói.

Đúng lúc này, một chiếc xe đạp địa hình đang phi nước đại về phía đây, người chạy xe đạp là một thanh niên tuấn tú lạnh lùng, cậu không hề có ý định giảm tốc độ, giống như quả bóng bowling lao húc về phía bọn họ, mấy người hét lên nhanh chóng né tránh.

“Này, thằng khốn kiếp, mày muốn anh em tao dỡ bánh xe của mày ra phải không? ”Thấy chiếc xe đạp dừng lại, một tên khốn hét vào lưng cậu bé.

Đúng lúc này, chiếc xe đạp quay đầu lại lao về phía bên này, tên côn đồ mặt ngạo nghễ nhưng khi chiếc xe đạp định đ.â.m phải anh ta thì anh ta vội vàng tránh ra, nhanh như chớp tên côn đồ đã ngã xuống mặt đất.

Xe đạp leo núi đột nhiên phanh dừng lại, thiếu niên ngồi trong xe, một chân chống đất, tên côn đồ bị ngã vội vàng bò dậy chạy đến trước chiếc xe đạp, tay chỉ thẳng mũi Lục Tiểu Cổn mắng, “Mày bị mù à, muốn c.h.ế.t phải không!”

Trong con hẻm tối, thiếu niên ngồi trong xe nheo mắt và không nói gì.

Đúng lúc này,tên côn đồ cao lớn nhất lập tức bước tới tát cho tên côn đồ vừa chỉ vào mặt Lục Tiểu Cổn mắng một cái tát trời giáng.

“Mày mới bị mù, Cổn gia mà cũng dám chỉ, mày hết muốn sống rồi hả?” Anh Đông chỉ vào mặt tên đàn em vẻ mặt hoang mang mắng.

Loading...