NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1539:Dương Dương sao lại ở cùng thanh niên giang hồ kia.
Cập nhật lúc: 2024-10-05 11:26:08
Lượt xem: 2
Nghe A Nam nói như vậy Lâm Dương liền bừng tĩnh, đêm đó chính là Khương Dao Dao đẩy cô ra, mục đích của cô ta chính là gây chú ý với Cổn gia.
Cô quả thật là phục Khương Dao Dao rồi.
Cổn gia căn bản là không thèm để ý cô ta, mà cô ta còn kiên trì lâu như vậy.
“Con nhỏ kia là ai mà phách lối dữ vậy?” A Nam mở miệng hỏi.
Lâm Dương liền nói đơn giản giới thiệu vài câu với A Nam thì không nhắc đến Khương Dao Dao nữa.
Cô nghiêm túc nhìn cánh tay xâm trổ của anh nghiêm túc hỏi, “Anh A Nam, anh cứ định như thế mãi sao? Không thể tìm chuyện đàng quàng làm sao? Nếu gây chuyện hoài có ngày bị bắt giam đấy!” Lâm Dương 14 tuổi có lòng muốn cảm hóa thanh niên liêu lổng 18 tuổi.
“Anh đây thực sự muốn tìm chuyện gì đó làm, nhưng ngoại trừ đánh nhau ra thì lại không biết làm gì!” A Nam cất tiếng mang theo tia ngại ngùng.
Trong cái đầu nhỏ của Lâm Dương không ngừng suy nghĩ, ánh mắt rơi trên hình xâm trên tay anh, “Xâm cái gì mà xâm, sao mà bồng bột thế, giờ đi bộ đội cũng không được…”
Cô thầm nói, điệu bộ ghét bỏ.
“Dương Dương, cái này toàn là vẻ đó, em tưởng thật à, ngốc thế!” A Nam vừa nói vừa xoa xoa hình xâm trên đó, quả thật có thể trốc ra.
“Làm màu đó!” A Nam cười nói.
Lâm Dương, “…”
“Anh cho em cách liên lạc, sau này có tin nhập ngũ gì em tìm anh, về sao đừng có gây chuyện nữa, nếu không đến làm lĩnh cũng không làm được.” Lâm Dương chân thành nói.
Thân thủ của anh không tệ, tố chất cơ thể cũng tốt, mắt không cận thì, nhập ngũ chắc có nhiều cơ hội thể hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1539duong-duong-sao-lai-o-cung-thanh-nien-giang-ho-kia.html.]
Chỉ là cô bé 14 tuổi lại giáo huấn thanh niên liêu lổng, mà A Nam chịu nghe mới hay.
Lâm Dương hỏi anh về rất nhiều người, nhất là những người chơi cùng lúc nhỏ tình hình gần đây, mọi người đều đi làm công, có người hơn cô không bao nhiêu tuổi thì đã gả đi rồi.
…
Bây giờ là mùa hè, mặt trời lặn muộn, lại là vùng cao nguyên, nên khi mặt trời xuống núi thì đã 9 giờ tối.
Cố Diệp Phi
Màu cam dưới chân trời chiếu lên bức tường của khách sạn, dưới chân tường là bụi tường vi màu hông hoa lá xanh mơn mởn, nhưng đóa hoa đang nở rộ. Đứng cạnh đó là thiếu niên mặt lạnh lùng, nghiên người dựa vào khung cửa, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía tây.
Cậu cầm trong tay đóa toa tường vị, từng cánh hoa từng cánh hoa rơi xuống.
“Sao giờ này Dương Dương còn chưa về…Lục Chiến Qua, anh ở đây chờ ai sao?” Khương Dao Dao từ trong khách sạn đi ra, mới đầu thì thầm nói, sao khi nhìn thấy Lục Tiểu Cổn thì vội vạng chạy đến bắt chuyện.
Ánh mặt cậu nhàn nhạt quét qua người cô không lên tiếng, sau đó nhìn về phía con ngõ nhỏ có thân ảnh mà cậu quen thuộc.
“Dương Dương sao lại ở cùng thanh niên giang hồ kia, nha đầu này đúng là không làm người khác bớt lo…” Khương Dao Dao nhìn thấy Lam Dương đi cùng A Nam, làm bộ chị gái lo lắng quở trách em gái nhỏ giọng nói.
Lục Tiểu Cổn vẫn nghiêng người bên khung cửa nhìn ra, trong tay cầm đóa hoa chỉ còn hai cánh, in lặng không nói lời nào đề gió thổi bay.
So với phong cảnh cậu còn đáng chú ý hơn.
Lâm Dương đứng ở một nói không xa, nhìn thấy Lục Tiểu Cổn đứng đó thì cảm khái nói.
A Nam nhìn cô thất thần, duỗi tay ra ra sức xoa mái tóc ngắn của cô, Lâm Dương tức giận đến mức dùng chân đá cậu ra, “Lại xoa đầu em, làm tóc rồi hết rồi, em vừa tắm xong.”
“Dương Dương, nếu ở Đế Đô sống không tốt hoặc có ai bắt nạt em, thì gọi cho anh, anh lập tức đến bảo kê cho em.” A Nam nhìn cô cười, chân thành nói.
Cách đó không xa, Cổn gia mày kiếm cau lại, anh mắt sắc bén nhìn A Nam.