NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1527:Dương Dương cô ấy, cô ấy không nghe lời tôi, chạy đến quán bar đánh nhau với người ta!
Cập nhật lúc: 2024-10-05 11:21:35
Lượt xem: 1
Nếu như không phải Lâm Dương nhận ra mình, thì đến c.h.ế.t anh cũng không nhận ra cô gái tóc ngắn đứng trước mặt mình, cô gái này ăn mặc đơn giản như vậy, đến tóc cũng cắt như con trai, nhớ năm đó, tóc cô vừa dài vừa đen, ăn mặc cứ như cô công chúa nhỏ vậy, làn da thì lại trắng mịn vô cùng.
Gia cảnh của cô khá giả, còn bọn anh hồi xưa chỉ là mấy tên nhóc nhà nghèo.
Ba người bước ra khỏi quán bar, chỉ một lúc sau, Khương Phong đã tìm được.
“Anh A Nam, mấy năm qua em ở thành phố J.” Lâm Dương nói mới A Nam, người anh ta toàn là mùi rượu.
Nhìn vẻ mặt cười cười của Lâm Dương mà A Nam lại thấy đau lòng, cô vốn là công chúa ngậm thìa vàng, vậy mà giờ đây cô…
“Ối, mặt dây chuyền của em” Lâm Dương sờ sờ ta, phát hiện ra mặt dây chuyền hình Phật đã biến mất, cô sợ hãi hét lên.
Mọi lúc, cô đều thong dong trầm ổn, nhưng bây giờ cô cuốn quýt hết cả lên, cúi đầu, cô tìm trên mặt đất. Mặt dây chuyền này là bà ngoại cho cô lúc cô vừa chào đời, ngần ấy năm cô đều mang theo bên mình.
A Nam, Khương Dao Dao cùng Khương Phong cũng lập tức tìm giúp cô: “Dương Dương, có phải rơi trong quán bar rồi không?”
Tìm tới cửa quán bar rồi mà không thấy, Khương Dao Dao liền nôn nóng hỏi.
Lâm Dương chạy thẳng vào trong quán bar, A Nam cũng lập tức đuổi theo, bảo vệ cô.
Vì quý đồ vật bị mất, Lâm Dương bất chấp tất cả, cúi đầu, bật đèn pin điện thoại, không ngừng tìm kiếm trên mặt đất, mặt đất khắp nơi đều là chân người, tình huống bây giờ cứ như là mò kim đáy biển.
Lòng của cô ngày càng hoảng loạn, nếu thực sự không tìm được, cô sẽ đau lòng c.h.ế.t mất.
“Ối… cái mặt dây chuyền tượng Phật này không tầm thường đâu nha, hình như là phỉ thúy hay gì ấy, à mà không, hình như là pha lê.” Lúc lòng Lâm Dương như kiến bò chảy nóng thì nghe được hai cô gái bàn bên nói chuyện.
Cô nhìn sang, thấy mặt dây chuyền của mình đang trên tay một cô gái ăn mặc cá tính. Ánh đèn chiều xuống, cảm giác tượng Phật mà cô gái đang cầm trong tay đang nghiêng lại cười với mình vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1527duong-duong-co-ay-co-ay-khong-nghe-loi-toi-chay-den-quan-bar-danh-nhau-voi-nguoi-ta.html.]
Lâm Dương bước vọt lên phía trước, kích động nói: “Chị ơi, cái dây chuyền này là do em không cẩn thận làm rơi, phiền chị trả lại cho em được không, em cảm ơn!”
Mấy cô gái này miệng ai cũng ngậm một điếu thuốc, nhìn thấy cô gái trước mặt mặc áo sơ mi trắng, tóc cắt ngắn thì nhếch miệng lên khinh miệt: “Cái này là tôi lấy ra cho chị em tôi xem mà.”
“Chị ơi, cái này, đây là của em đó, mặt dây chuyền này có khắc tên em.” Lâm Dương liền giải thích.
A Nam đứng một bên đã nhận ra, căn bản mấy cô gái này không muốn trả mặt dây chuyền lại cho cô.
Anh quơ lấy bình rượu trên bàn, đập xuống một cái: “Trả đồ của em tao lại cho nó nhanh lên!”
A Nam hét lên, xé tan bầu không khí nơi đây, mọi người xung quanh đều nhìn qua bên này, cô gái kia dường như không sợ, cầm mặt dây chuyền trong tay đứng lên: “Bà đây không trả đấy, làm gì được nhau!”
“Mẹ nó, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à.” A Nam nghiêm nghị nói, lúc này, có mấy người đàn ông cao lớn đi tới.
“Anh A Nam.” Lâm Dương cảm giác chuyện càng ngày càng lớn rồi, mới kéo A Nam lại.
Nhưng, A Nam cũng chẳng sợ gì, tiến lên luôn.
Khương Dao Dao bị dọa cho sợ hãi nên đã sớm chạy khỏi quán bar, chạy chưa được bao xa thì đã thấy Tiểu Cổn đi tới.
“Cổn gia, Dương Dương cô ấy, cô ấy không nghe tôi khuyên mà chạy tới quán bar, bây giờ còn đánh nhau nữa!” Khương Dao Dao gấp gáp nói.
Nếu như đêm nay mà Lâm Dương xảy ra chuyện, anh ta nhất định sẽ không tha cho cô.
Cố Diệp Phi
Lúc Khương Dao Dao còn mộng tưởng Lục Tiểu Cổn sẽ chẳng thèm quan tâm đến Lâm Dương thì thân hình cao lớn của anh đã nhanh chóng chạy như bay về phái quán rượu.
Dáng vẻ anh chạy cứ như là dáng vẻ cưỡi ngựa nơi chiến trường vậy.