NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1515:Trèo tường, trèo cửa sổ đi vào
Cập nhật lúc: 2024-10-05 11:17:36
Lượt xem: 8
Sỡ dĩ Khương Dao Dao có thể làm đại biểu môn ngữ văn vì một bài luận được viết rất tốt, cô ta đã được điểm cao nhất nên được giáo viên ngữ văn đề cử làm đại biểu.
Nhưng thật ra bài viết ngày đó là do đầu bát úp viết giúp cô.
Khi cuối tuần, bài tập của cô ta đều do đầu bát úp làm.
Đầu bát úp đưa cho Khương Dao Dao bài tập của cô ta mà cô đã viết xong. Sau khi Khương Dao Dao xem xong thì hết sức hài lòng, cô ta làm đại biểu môn, bài tập ngoại khóa của cô ta đều do tổ trưởng mỗi tổ kiểm tra, giáo viên cũng sẽ không kiểm tra cho nên do dù ngay cả bút tích của đầu bát úp khác với của cô ta thì giáo viên cũng không nghỉ ngờ.
"Chị Dao Dao, em cảm thấy bài tập của mình tự mình làm vẫn tốt hơn." Đầu bát úp biết làm bài tập giúp người khác là không tốt, nhưng cô không muốn đắc tội với Khương Dao Dao vì nơi cô ở là nhà ông ngoại cô ta.
Ăn nhờ ở đậu nên cái gì nhịn được thì nhịn, hơn nữa làm bài tập giúp Khương Dao Dao còn giúp cô học kiến thức của lớp sáu trước, người thiệt thòi không phải cô mà là Khương Dao Dao.
"Dương Dương! Có phải em cảm thấy thành tích chị không tốt nên không làm được mới để em viết giúp chị đúng không? Nếu em nghĩ vậy thì sai rồi, bởi vì những thứ này với chị mà nói rất đơn giản! Bảo em viết giúp chị vì dù sao em cũng không thích ra ngoài chơi, chủ nhật toàn ở nhà không ra ngoài à? Chị không như thế, bản thân chị là cổ động viên của đại viện nên rất bận rộn!" Khương Dao Dao kiêu ngạo nói, dường như thực sự có chuyện như vậy.
Đầu bát úp gật đầu rồi không nói gì nữa, cô ta vui là được!
Một ngày cuối tuần khác, Lục Tiểu Cổn đang luyện tập trên sân bóng rổ, cậu phiền mấy nữ sinh kia vây quanh quá ồn nên bảo Tiểu Mộc Đầu đuổi bọn họ đi, cây cải đỏ hoa tâm dĩ nhiên không "Quát" mà là "Dỗ".
Sân bóng rổ chỉ còn lại hai anh em họ, Tiểu Mộc Đầu ngồi ở giữa sân, hai tay chống sau lưng chống đỡ, nhìn Lục Tiểu Cổn mồ hôi như mưa.
"Anh bạn, em nói có phải em bị bệnh không? Không thích con gái có đúng không? Gay đấy à?" Tiểu Mộc Đầu ngửa đầu nhìn Lục Tiểu Cổn nhảy lên thành công ném bóng vào rổ!
Cố Diệp Phi
Sau khi Lục Tiểu Cổn tiếp đất, một quả bóng đập vào khuôn mặt đẹp trai của Tiểu Mộc Đầu, Tiểu Mộc Đầu vội vàng né tránh, "Đại gia! Ném hỏng mặt em chịu trách nhiệm à?!"
"Cút đi nhặt bóng đi!" Lục Tiểu Cổn ngồi dưới đất cười hề hề nhìn Tiểu Mộc Đầu nói.
Tiểu Mộc Đầu không dám không nghe theo.
Vừa đi ra ngoài sân vận động, liền nhìn thấy hai thiếu niên đứng ở chân tường, một thiếu niên đầu bát úp đang ôm má. Thiếu niên đứng bên cạnh đang ân cần hỏi cậu ta, Tiểu Mộc Đầu ý thức được quả bóng kia của Lục Tiểu Cổn đã đập vào mặt đầu bát úp!
"Các cậu ném vào bạn tôi rồi! Nhanh xin lỗi!" Thiếu niên đứng cạnh đầu bát úp tức giận nói với Tiểu Mộc Đầu.
Từ trước đến nay Tiểu Mộc Đầu là người ăn mềm không ăn cứng, hơn nữa họa này không phải do cậu gây ra, "Ôi, trẻ con ngoại viện ở đâu ra? Dám chạy tới đại viện của tôi bị ném trúng là đáng đời!"
Diệp Nhất Mộc ôm ngực, dáng vẻ lưu manh lớn lối nói.
"Cậu ấy ở đại viện này!" Bạn của đầu bát úp phản bác.
Đầu bát úp kéo cậu ta muốn đi, không gây rối với đám Tiểu Bá Vương này.
"Đầu bát úp này là người ở đại viện tôi? Diệp đại gia tôi xưa nay chưa từng gặp vậy?" Tiểu Mộc Đầu không buông tha, trẻ con ngoại viện đến đại viện bọn họ thì nhất định phải bị dạy dỗ!
Tiểu Mộc Đầu vươn tay định kéo đầu bát úp, lúc này tay của cậu ta đã bị Lục Tiểu Cổn kéo lại.
Lục Tiểu Cổn thấy đầu bát úp đã không gặp hai tuần, một tay bụm mặt vẫn giữ dáng vẻ sợ sợ đó, ánh mắt cậu lại rơi vào thiếu niên bên cạnh cô.
"Cổn gia, đầu bát úp này là người của đại viện chúng ta?" Tiểu Mộc Đầu hỏi.
Lục Tiểu Cổn không để ý tới cậu ta mà nhìn về phía nam sinh kia. Thiếu niên mặc áo bóng rổ, đi giày bóng rổ, hai tay chống eo, mạnh mẽ nói: "Cậu và cô ấy có quan hệ thế nào? Sao vào đại viện của chúng tôi? Vào thế nào?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1515treo-tuong-treo-cua-so-di-vao.html.]
Đầu bát úp chỉ cảm thấy mặt nóng như lửa, thấy dáng vẻ Lục Tiểu Cổn muốn bắt nạt bạn mình nên cô đành phải tiến lên, "Cổn, Cổn gia, cậu ấy là bạn học của tôi. Chúng tôi đến cung văn hóa xem biểu diễn, cậu ấy vào với tôi chép bài học! Lấy xong đồ tôi đưa cậu ấy ra ngoài!"
Đương nhiên cô biết toàn bộ đại viện đều là địa bàn của Tiểu Bá Vương Lục gia, bình thường trẻ con bên ngoài đều không được vào, tới sẽ bị bắt nạt.
Nhóc con hai ngày nghỉ không đi xem cậu đá bóng mà đi hẹn với bạn học nam!
Ánh mắt Lục Tiểu Cổn rơi vào khuôn mặt bị che một nửa của đầu bát úp.
"Tiểu Cổn gia, nói nhiều với bọn họ làm gì, đuổi thôi!" Tiểu Mộc Đầu cất giọng nói. Nghĩ thầm lần này đầu bát úp và tên ngoại lai này xui xẻo rồi!
Ai ngờ Tiểu Cổn gia của bọn họ lại nói thế này: "Cậu từ đâu đến thì cút về đó! Cậu, ngoan ngoãn về nhà!"
Lần đầu tiên cậu ra lệnh cho bạn học của đầu bát úp, sau đó nhìn đầu bát úp rồi trầm giọng nói.
"Võ Nhạc! Cậu về nhà trước đi, ngày mai tớ sẽ đưa ghi chép bài cho cậu!" Đầu bát úp nói với bạn học, mấy Tiểu Bá Vương này cô không đắc tội nổi!
Võ Nhạc bĩu môi giơ nắm đ.ấ.m muốn đánh nhau, thấy hai người kia sắc mặt khó coi, cao hơn cậu ta, cậu ta lại không dám ra tay, "Lâm Dương, tớ đưa cậu về trước!"
Đầu bát úp vội vàng từ chối, bản thân ôm mặt chạy mất.
Ánh mắt Lục Tiểu Cổn rơi vào bóng người như chạy trốn kia, đôi mắt ngày càng híp lại..
...
Lúc đầu bát úp chạy về nhà, ông nội hỏi mặt cô làm sao, cô nói vô tình bị bóng đập trúng trên sân bóng rổ, không sao.
Khương Dao Dao vội vàng đi theo vào, truy hỏi: "Dương Dương, có phải em ở sân bóng rổ xem Tiểu Cổn gia chơi bóng bị cậu ấy đập vào không? Cậu ấy không thích bị nữ sinh xem cậu ấy, đương nhiên trừ chị ra!"
"Là em đi qua không cẩn thận bị đập trúng, cậu ấy cũng vô tình thôi." Lâm Dương dùng khăn mặt nước lạnh xoa mặt, vừa nói.
"Chắc chắn cậu ấy cố ý! Sau này em cũng đừng đi xem cậu ấy chơi bóng, nếu không bị đập vào mũi, lớn lên em còn muốn lấy chồng không, vốn như thế này... Dương Dương, chị không có ý kia, chị không nói em xấu, em đừng nghĩ nhiều!" Khương Dao Dao lại nói.
Dưới cái nhìn của cô ta, Lâm Dương chính là một tomboy, có thể nói không chú mỹ cảm nào.
Đầu bát úp chỉ cười cười.
Cô tránh Tiểu Bá Vương kia còn không kịp, sao có thể đi xem cậu ta chơi bóng?!
Ăn tối xong, má của đầu bát úp còn hơi sưng, cô luôn chườm lạnh.
Với lời căn dặn "tử tế" của Khương Dao Dao, cô lên phòng mình ở tầng hai, nhỏ giọng phàn nàn: "Tôi tránh cậu ta còn không kịp!"
"Cậu tránh cậu ta làm gì?" Lúc này một âm thanh nghiêm túc trầm thấp vang lên, đầu bát úp trừng mắt quay phắt người lại, nhìn bóng dáng cao lớn đứng sau cánh cửa như một bóng ma đối với cô.
"Cậu, cậu vào bằng cách nào?!" Đầu bát úp lùi lại, lắp bắt nhìn thiếu niên mặc áo trắng tóc đen nói.
Anh thần không biết quỷ không hay xuất hiện trong phòng cô thế nào vậy, vừa rồi họ còn đang ở dưới lầu ăn cơm!
"Trèo tường, leo cửa sổ đi vào." Tiển Cổn gia thản nhiên nói, rồi lập tức ném túi thuốc trong tay lên bàn, "Nhanh bôi thuốc đi!"