Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1514:: Chỉ có Đầu bát úp là không thấy đâu

Cập nhật lúc: 2024-10-05 11:17:14
Lượt xem: 5

Lục Tiểu Vũ trời sinh kiêu ngạo, thích tranh đoạt một mất một còn, lúc còn trong bụng mẹ đã rõ, bình thường hay tranh lão đại với Lục Tiểu Cổn, nhưng cô không có năng lực đánh Lục Tiểu Cổn đến cậu gọi cô là "Chị"!

Còn Tiểu Bạch Thái mấy năm qua luôn làm tùy tùng của cô, cái gì cũng cho cô, nghe lời cô, cô luôn coi cậu là em trai ruột. Nhưng Tiểu Thái Bạch chưa từng gọi cô là "Chị", tình nguyện gọi cô là "Tư lệnh"!

Nhóc con này đã đi tỉnh Y hơn nửa năm, lần đầu tiên liên lạc với họ lại không gọi video cho cô!

Lục Tiểu Vũ có cảm xúc muốn đánh cậu một trận!

Cô ra ghế sopha ngồi, ngồi xuống cạnh Lục Tiểu Cổn!

Lục Tiểu Cổn vốn đang thất thần lúc này cũng tỉnh táo, nhìn về phía thiếu niên đeo tai nghe trên màn hình.

"Tiểu Thái Bạch! Hơn nửa năm nay cậu c.h.ế.t đấy à? Sao không liên lạc với chúng tôi, cậu có ý gì hả?"

Tiểu Mộc Đầu ngồi trên ghế xoay mặc áo len trắng, áo lót somi trắng lộ cổ áo somi ra, mái tóc được uốn khéo léo xoăn xoăn thành tạo hình xõa tung, còn tẩy và nhuộm mấy sợi màu vàng trông vô cùng đẹp trai.

Theo lời của Diệp Kiều nói, cậu ta, Tiểu Bạch Thái và Lục Tiểu Cổn nếu là tổ hợp ba người cũng không kém gì nhóm nhạc nam nổi tiếng nhất.

Cố Diệp Phi

"Anh bạn, đừng gắt! Cậu biết không, hiện tại tôi đang ở nơi quỷ nào đâu! Trước sau là thông không có cửa hàng, vừa mới thông mạng được đấy!" Rõ ràng Tiểu Bạch Thái đen hơn trước, nhưng ngũ quan rõ ràng cương nghị hơn, cậu nói.

"Mẹ! Ở Đế Đô không tốt sao?! Tự dưng chạy đến vùng núi xa xôi kia, muốn gửi gì cho cậu cũng phải mất nửa tháng!" Tiểu Mộc Đầu quở trách cậu rồi chuyển camera vòng vòng để quay được đôi anh em ngồi ở ghế sopha phía sau kia.

Nhưng camera chỉ quay tới Lục Tiểu Cổn.

Hai thiếu niên gật đầu ra hiệu xem như chào hỏi.

"Nói đến gửi đồ, người anh em nhanh gửi mấy xiên hồ lô đường ở Đế Đô của chúng ta đi, mẹ nó thèm c.h.ế.t mất! Đúng, còn cả bánh kinh bát nữa! Trước kia ghét bao nhiêu thì giờ nhớ bấy nhiêu!" Tiểu Bạch Thái lại nói, trước kia cậu ta không nói nhiều như vậy.

"Nhổ vào! Muốn ăn thì về mà ăn!" Tiểu Mộc Đầu ghét bỏ cự tuyệt.

Tiểu Bạch Thái: "..."

"Này, còn chưa quay được Lục Tiểu Vũ!" Tiểu Mộc Đầu vội vàng cầm cam trên máy tính xuống, xoay ghế nhắm ngay Lục Tiểu Vũ.

"Quay cái gì mà quay, ai muốn gặp tên phản bội này!" Lục Tiểu Vũ với mái tóc dài buộc thành đầu của một nữ tu đạo sĩ và mặc một chiếc áo len dài màu chàm, khuôn mặt xinh đẹp đã mất đi vẻ baby, nhìn càng xinh hơn.

Cô ghét bỏ nhìn camera, lại nhìn cậu nhóc trên màn hình.

Tiểu Bạch Thái cười lộ ra hai hàm răng trắng, "Chị Vũ, đừng nóng! Sau này tôi gửi đặc sản ở chỗ này cho chị ăn!"

Nhóc con, cuối cùng đã chịu gọi cô là "Chị"!

A! A! A!

Tiểu Bạch Thái chỉ nói Lục Tiểu Vũ mấy câu như vậy rồi tìm Tiểu Mộc Đầu thảo luận chơi game, Lục Tiểu Vũ ngồi trên ghế sopha trợn tròn mắt.

Ngày hôm sau cô một mình đi mua xiên hồ lô đóng gói đặc sản của Đế Đô và bánh kinh bát gửi cho Tiểu Bạch Thái.

...

Vào cuối tuần, sân bóng rổ trong khu nhà là nơi sôi động nhất, bên ngoài sân chật ních người xem bóng. Có binh lính mặc quân phục, có nam có nữ, trong đó những cô gái là ồn ào nhất, các cô ấy đến xem trai đẹp.

Mặc dù vẫn là mùa xuân nhưng những thiến niên trên sân bóng rổ đều mặc quần áo chơi bóng ngắn tay, hai đội xanh đỏ mỗi đội năm người. Đội đỏ mặc áo trắng viền đỏ, đội xanh lam mặc áo trắng viền đen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1514-chi-co-dau-bat-up-la-khong-thay-dau.html.]

Ở giữa sân là một trọng tài trông chừng ba mươi tuổi, cao to cường tráng, miệng ngậm còi, anh chính là Đại Ngốc, trọng tài đều từ Lục Tiểu Vũ giữ chức.

Lúc này Diệp Nhất Mộc của đội đỏ đang dẫn bóng trên sân, những thiếu nữ bên cạnh sân bóng đang hét lên chói tai. Sau khi Diệp Nhất Mộc ba bước vào rổ thật đẹp mắt ném bóng vào rổ thì làm hành động hôn gió với các nữ sin bên ngoài, chọc bọn họ hét ầm lên.

"Diệp Nhất Mộc rất đẹp trai!"

Đúng lúc này, quả bóng rổ rơi vào tay tiền đạo của đội xanh, cũng là người cao nhất, tiền đạo Lục Tiểu Cổn của đội đỏ đang đối kháng với cậu ta. Tiền đạo của đội xan làm một động tác giả không lừa được cậu, chỉ có thể truyền cho đồng đội, lúc chuyền bóng cho đồng đội đã bị Lục Tiểu Cổn phản ứng nhanh nhẹn cướp đi rồi lập tức dẫn bóng chạy đi, năm người của đội xanh cao lớn đều vây quanh cậu!

Lúc nàychỉ còn không đến nửa phút nữa là hết thời gian này, đội xanh hiển nhiên muốn trì hoãn thời gian!

Bật lên nhếch miệng lên dẫn bóngvượt qua vạch ba điểm, tung lên, quả bóng rổ trong tay tạo thành một hình parabol đẹp mắt và vẽ một đường vòng cung hoàn mỹ trên không, rồi rơi thẳng vào rổ, "Bụp", cầu vào, sa lưới, lưới bóng rổ tung bay, trọng tài thổi còi!

"Lục Chiến Qua trâu bò!" Binh sĩ vây xem khen ngợi, vỗ tay, đó là con trai của Lục đại ma vương!

Các nữ sinh cũng hét theo, bọn họ nhìn thấy Lục Tiểu Cổn lạnh lùng đi về phía cạnh sân bóng, một nữ sinh ở đội cổ vũ vội đi đến cầm bình nước khoáng đưa cho cậu, "Lục Chiến Qua! Cho cậu nước!"

Cô ta đỏ mặt nói, nhìn Lục Tiểu Cổn đeo headband thêu logo Jordan màu trắng, toàn thân đầy mồ hôi.

Lục Tiểu Cổn cũng không nhận tự lấy một chai nước khoáng ra, quay lưng ngẳng đầu uống nước, không uống hết còn đổ thẳng từ đầu xuống để hạ nhiệt, liếc mắt băn khoăn nhìn xung quanh.

Mỗi cuối tuần gần như trẻ con ở đại viện đều ra đây, chỉ mình đầu bát úp là không có.

""Diệp Nhất Mộc! Uống nước này!" Cô gái kia thấy Tiểu Mộc Đầu tới thì vội vàng đưa nước. Tiểu Mộc Đầu đã cầm mấy chai nước nhưng vẫn nhận, cậu là người xưa nay không đắc tội với nữ sinh!

"Diệp Nhất Mộc, bài tập ngữ văn cô giao thứ hai sẽ kiểm tra mấy cậu đó, các cậu phải chú ý nha!" Nữ sinh nói với Tiểu Mộc Đầu. Cô ta đúng là đại biểu môn ngữ văn của lớp họ, Khương Dao Dao.

"Ừ! Cậu viết đi xong đưa chúng tôi chép với!" Tiểu Mộc Đầu đáp qua loa, rồi lập tức đi qua trêu đùa Trần Tiểu Quả.

...

Lúc thủ trưởng Khương đẩy cửa ra, đầu bát úp đang chăm chỉ làm bài tập. Ông đã khuyên cô ra ngoài chơi một chút, đầu bát úp nói cô bé còn nhiều vài tập chưa làm nên không muốn ra ngoài chơi.

Đứa nhỏ này xưa nay chủ nhật không đi ra ngoài chơi, cũng chỉ khi ông nhờ cô bé đi mua đồ cô bé mới xuất hiện ngoài sân.

Chỉ chốc lát sau, Khương Dao Dao về đi vào phòng đầu bát úp, vẻ mặt hào hứng: "Dương Dương, hôm nay chị là hoạt náo viên! Lục Chiến Qua xưa nay không nói chuyện với con gái, hom nay nói với chị rất nhiều! Chị còn đưa nước cho cậu ấy, lau mồ hôi giúp cậu ấy! Chị nói này, em có biết Lục Chiến Qua là ai không?!"

Khương Dao Dao thấy dáng vẻ của đầu bát úp không hứng thú lắm lại nói tiếp.

Đầu bát úp lắc đầu.

"Lục Chiến Qua chính là cháu trai nhà họ Lục có quyền có thế nhất đại viện này! Nhũ danh của cậu ấy là Lục Tiểu Cổn! Chúng ta đều gọi cậu ấy là Tiểu Cổn! Cậu ấy cũng là người đẹp trai nhất, giỏi nhất ở thế hệ này của chúng ta!"

"Không biết." Đầu bát úp dửng dưng nói, trong đầu có hình bón mơ hồ.

Trong lòng lại nói: À, chính là thiếu niên có vết bớt "Cổn" trên mông, còn đưa mình đến bệnh viện, giúp mình mua băng vệ sinh.

...

Cũng là người mỗi lần nhìn thấy cô đều sẽ uy h.i.ế.p cô, dọa cô nhìn thấy cậu là muốn chạy!

Khương Dao Dao vốn định khoe khoang trước mặt đầu bát úp một chút, thấy cô hoàn toàn không biết Lục Tiểu Cổn là ai, cũng không muốn biết thì trong lòng không phục chút nào!

"Dương Dương, chị bảo em làm bài ngữ văn đã viết xong chưa?" Khương Dao Dao lại nói.

Loading...