NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1421:Nhìn ra rồi, con không xứng với Tiểu Thất!
Cập nhật lúc: 2024-10-04 16:31:17
Lượt xem: 5
Dạ Thất luôn miệng nói Hạ Hòa là bạn gái của cậu, bác sĩ Chu là mẹ vợ tương lai của cậu, người nhà họ Triệu nào có dám làm loạn lần nữa, sau khi thành khẩn xin lỗi, bọn họ xám xịt rời đi, cũng không dám vừa ăn cướp vừa la làng mà báo cảnh sát nữa.
Mấy người Hàn Húc cũng đi.
Bên trong phòng khách không lớn không nhỏ được bày trí tao nhã, chỉ còn lại hai mẹ con nhà họ Hạ và Dạ Thất, còn có một con mèo Ragdoll xinh đẹp nữa.
Bác sĩ Chu ngồi trên ghế salon với vẻ mặt nghiêm túc. Hạ Hòa và Dạ Thất ngồi trên ghế salon bằng da thật màu đen đối diện bà, ghế salon nhiều chỗ đã bị tróc da, thậm chí lòi cả ruột bên trong ra, đó là kiệt tác của Kim Tử: tiểu tổ tông nhà bọn họ, là con mèo Ragdoll có địa vị trong lòng bác sĩ Chu còn cao hơn cả con gái ruột.
Kim Tử dựa lên đùi Dạ Thất, bộ lông của nó rất dài, thân thể trắng như tuyết, tai và đuôi màu xám đậm, lông xun quanh mắt màu xám nhạt, như bôi phấn mắt vậy, nó cuộn chân trước lại và nằm xuống, đôi mắt màu xanh lam nhạt như hổ phách, toát lên cái khí chất cao quý và tao nhã của nó.
Bác sĩ Chu với vẻ mặt nghiêm túc vô tình nhìn thấy cảnh tượng đó, bà nghĩ thầm, anh chàng đẹp trai này thật là xứng với Kim Tử, chỉ cần ngồi ở đó thôi là tự nhiên toát lên cái khí chất cao quý và nho nhã rồi!
Bà còn nhớ dáng vẻ khí phách của cậu khi đánh người, quả thật khiến bà già đây xem đến ngây người.
Diễn viên trẻ tuổi trong tivi đánh nhau là đã được bố trí sẵn rồi, còn cậu là đánh thật đ.ấ.m thật!
“Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, con và Tiểu Thất không phải người yêu thật đâu, cậu ấy nói như vậy là để dọa người nhà họ Triệu thôi”. Hạ Hòa phá vỡ sự yên lặng, cười nhạt nói.
Bác sĩ Chu ăn mặc thời trang nho nhã, ghét bỏ liếc cô một cái, nói một câu sâu xa: “Nhìn ra rồi, con không xứng với Tiểu Thất”.
Mẹ ruột đấy!
Lúc nào cũng lấy việc chọc cô làm niềm vui, ở trong lòng bà, đứa con gái ruột này còn không sánh bằng con mèo!
Dạ Thất đang vuốt mèo bỗng sững sờ, hoàn hồn lại, không vui nhíu mày.
“Con không xứng với cậu ấy chỗ nào?!”. Hạ Hòa tức giận cãi lại.
“Chỗ nào cũng không cứng, khí chất của Kim Tử xứng với Tiểu Thất hơn!”. Lúc bác sĩ Chu nhìn Dạ Thất và con mèo, ánh mắt đều rất dịu dàng, quả thật muốn gả cục vàng này cho Dạ Thất ngay lập tức.
Dạ Thất và Hạ Hòa đồng thời không còn gì để nói.
Ven hồ Đại Minh thật là đáng thương, địa vị trong lòng mẹ còn không bằng cả con mèo.
Dạ Thất ghét bỏ đẩy con mèo trên đùi ra: “Dì ơi, con cũng không thích mèo!”
Bác sĩ Chu: “Thế con thích Hạ Hòa à?”
Dạ Thất: “Dù sao Hạ Hòa cũng tốt hơn mèo!”
Thuộc tính trung thành của chó thể hiện không sót miếng nào!
Bác sĩ Chu xác định trăm phần trăm trong lòng, rằng thằng nhóc này thích đứa con gái xui xẻo của bà.
“Hạ Hòa! Mẹ hỏi con, lúc trước rốt cuộc Triệu Nghị Thần đã có lỗi với con thế nào?”. Bác sĩ Chu nghiêm túc hỏi, bà vẫn còn nhớ cái câu “món hàng” của Hạ Hòa.
Hạ Hòa vẫn còn hơi khó mở miệng, bị Dạ Thất nói ra một mạch, bác sĩ Chu tức giận đến mức môi và tay đều run rẩy.
Ai nói bà không thương con gái, đánh là thương mắng là yêu mà thôi!
“Cái thằng Triệu Nghị Quyết này, ngồi tù là có lợi cho cậu ta quá rồi!”. Bác sĩ Chu hung ác nói.
“Mẹ, cũng may đêm đó Tiểu Thất đã cứu con, Triệu Nghị Thần không thành công, mẹ đừng tức giận, chuyện này đã hoàn toàn trôi qua rồi!”
“Tiểu Thất cứu con?”. Bác sĩ Chu nhìn bọn họ, nghi ngờ hỏi.
“Mẹ đừng hiểu lầm, ý con là đêm đó Tiểu Thất nói cho con biết sự thật, chúng con không xảy ra cái gì cả!”. Hạ Hòa trợn mắt nói bậy.
Dạ Thất nghe cô nói vậy thì thẳng người dậy, nhìn Hạ Hòa vô cùng bình tĩnh nói dối bằng ánh mắt phức tạp.
Cậu rất muốn nói với bác sĩ Hạ, rằng đêm đó con gái của bà đã xem cậu là thuốc giải!
Lại cảm thấy nói ra mất mặt qua, nên cậu đành thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1421nhin-ra-roi-con-khong-xung-voi-tieu-that.html.]
“Hạ Hạ, Tiểu Thất thật sự là ngôi sao may mắn của con đấy!”. Bác sĩ Chu nhìn thằng nhóc to xác đẹp trai, nghiêm túc nói.
Sau đó, đôi vợ chồng son bọn họ đã bị bác sĩ Chu đuổi đi, bác sĩ Chu là người mê kịch, bà vội vàng đi xem. Là bác sĩ, bà cũng vô tư, khả năng chịu đựng cũng lớn, những chuyện không thoái mái xảy ra vừa rồi đã bị bà ném hết ra sau đầu.
“Hạ Hạ, đúng rồi, đàn anh của con, Tiêu Nhiên, ngài mai đến khoa chỉnh hình của mẹ báo danh, người ta vừa từ Mỹ về, kinh nghiệm lâm sàng phong phú, con trao đổi với cậu ta nhiều một chút!”. Bác sĩ Chu vừa soi gương thắt khăn vừa nói.
“Mẹ không nhắc thì con cũng quên mất, lúc trước anh ấy từng liên lạc với con trên MSN! Anh ấy là thần tượng của con đó, không cần mẹ nhắc, con cũng sẽ khiêm tốn thỉnh giáo!”. Hạ Hòa nói.
Cô còn có thần tượng?
Dạ Thất tò mò trong lòng, nhưng không lắm miệng, kẻo bên hồ Đại Minh cảm thấy cậu xen vào việc của người khác!
Đêm khuya, Dạ Thất vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy Hạ Hòa đang khom lưng trước máy tính của cậu, đúng lúc cô vừa tắt máy tính luôn.
“Tiểu Hạ Tử! Cô làm gì thế?! Ai cho cô vào phòng tôi, còn đụng vào máy tính của tôi!”. Dạ Thất tức giận nói, trên người cậu chỉ bọc một cái khăn tắm, che nửa người dưới, nửa người trên để trần, cậu ôm vai, tỏ vẻ sợ bị cô phi lễ.
Lúc Hạ Hòa xoay người lại thì bắt gặp dáng vẻ hốt hoảng của cậu!
Cô cũng không trả lời câu hỏi của cậu, giữa bọn họ, người chiếm thế thượng phong là cô!
“Trông gầy yếu thê kia, sao lúc động thủ thì lợi hại thế?”. Hạ Hòa đi tới bên cạnh cậu, mắt nhìn lên bộ phận trần trụi của cậu, còn nhéo nhéo cơ bụng của cậu, ngón tay trượt theo tuyến nhân ngư mãi cho đến mép khăn tắm.
Động tác ngả ngớn, gần giống với tổng tài bá đạo đang đùa giỡn thỏ trắng nhỏ.
Dạ Thất căng thẳng toàn thân, tức giận hất tay cô ra: “Bên hồ Đại Minh! Cô đừng động chân động tay!”
Hạ Hòa phát bực vì động tác ghét bỏ của cậu: “Tối ngủ sớm một chút, đừng thức đêm, nếu không…sáng mai tôi không nấu bữa sáng cho cậu nữa đâu!”
Cô hung dữ nói xong lời này, sau đó xoay người rời đi.
Cô thật sự muốn c.h.ặ.t đ.ầ.u cậu ra xem thử bên trong có cấu tạo thế nào quá!
Rõ ràng đối xử với cô vô cùng ấm áp, còn tốt hơn cả bạn trai, thế mà cứ khăng khăng không thích bị cô chạm vào!
Ngày hôm sau, Dạ Thất thức dậy sớm hơn cô, còn nấu xong bữa sáng và cơm tiện lợi, để cô đem tới bệnh viện ăn bữa trưa!
Cố Diệp Phi
“Đối xử với tôi tốt như vậy, rốt cuộc có ý đồ gì?”. Hạ Hòa vừa ăn vừa nhìn cậu hỏi.
“Tôi làm cho mẹ tôi, tiện thể làm cho cô một phần! Người phụ nữ c.h.ế.t bầm xui xẻo như cô, tôi có thể có ý đồ gì với cô?”. Dạ Thất kiêu ngạo nói, thật ra là mẹ cậu là đồng chí Diệp Kiều đều thường ăn ở nhà ăn công ty.
Hạ Hòa: “…”
“Sao cậu không đem cơm tiện lợi cho mẹ cậu?”. Vừa vào thang máy, Hạ Hòa đã vả vào mặt cậu.
Anh chàng đẹp trai mặc u phục, áo khoác vắt trên tay, vẻ mặt hơi sượng: “Đột nhiên nhớ đến cha tôi, tôi đối xử tốt với mẹ, cha sẽ ghen, trở về sẽ đánh tôi!”
Hạ Hòa: “…”
Cô không muốn cậu đưa đi làm, cậu lại nói tiện đường, thật ra, bệnh viện và khu thương mại BCD so với nơi ở của bọn họ thì nơi hướng nam, một nơi hướng bắc!
Dạ Thất lại bị Hạ Hòa chặn họng.
“Cô xui xẻo như vậy, tôi sợ cô đi qua hầm sẽ gặp chuyện không may!”. Dạ Thất gõ lên đầu cô đang ngồi ở ghế phụ, tức giận nói.
Hạ Hòa cũng tức giận đánh cậu: “Câm miệng!! Cái miệng quạ đen nhà cậu!”.
Kết quả, vừa đến cổng bệnh viện, bọn họ đã thấy từng chiếc xe cứu thường chen chúc ở bệnh viện như nêm cối, vừa nhìn đã biết là xảy ra sự cố lớn gì rồi.
Cô cũng nhận được tin nhắn từ trung tâm cấp cứu của bệnh viện, điều cô đến khoa cấp cứu, Hạ Hòa lập tức như biến thành người khác, cởi dây an toàn, cầm áo khoác lao xuống xe, đẩy đám đông ra, chạy vào cửa bệnh viện.
Ngay cả cơm tiện lợi cô cũng quên cầm.
Dạ Thất nhìn cơm tiện lợi trên ghế, khẽ cau mày.