NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1382
Cập nhật lúc: 2024-10-04 13:56:12
Lượt xem: 9
Mấy ngày nay, cô rất nhanh đói. Ngực còn trướng đau, giống như bà dì* chuẩn bị kéo tới vậy. Cô tính tính ngày, tháng ngày đáng lý bà dì phải tới thăm rồi chứ nhỉ?
*Đại di mụ (bà dì): Cách gọi thời kỳ kinh nguyệt của phụ nữ.
Tới nhà ăn của Đường Minh, dáng vẻ ăn uống của Ưu Ưu có thể dùng từ như vũ bão để miêu tả. Cô cầm lấy ly nước cam mới vắt, ngửa đầu uống ừng ực. Uống xong, thì nhìn người đàn ông mặc tây trang ngồi đối diện, ánh mắt sủng nịnh nhìn cô giống như hổ rình mồi, cầm giấy ăn lau miệng cho cô.
“No chưa? Còn muốn ăn gì không? Anh đi gọi.” Anh cười hỏi.
Ưu Ưu lắc đầu, “Tạm thời no rồi!”
Bụng rất nhanh đói, cô liền không muốn rời khỏi nhà ăn. Nhưng mà, chiều nay hai người sẽ về nước.
Đường Thiếu Đình thấy cô nói vậy thì kêu người gói mấy món đồ điểm tâm cô thích mang theo, trở về biệt thự.
Nhìn thấy hai người chuẩn bị đi, trong lòng Đường Thiếu Phong cảm thấy hụt hẫng nhưng không thể hiện ra mặt.
Đường Thiếu Đình tự mình mở cửa xe cho Ưu Ưu, Dạ Thất lập tức chui vào thì bị chú Đình trừng mắt nhìn.
Thằng nhóc này, da mặt ngày càng dày mà.
Ưu Ưu bước lên xe xong, Đường Thiếu Đình đang định lên xe thì nhìn thấy Đường Thiếu Phong, trong ánh mắt cậu có chút lập lòa ánh nước. Dù sao cũng mới chỉ là một cậu thanh niên 18 tuổi, cho dù từ nhỏ tới lớn bị bồi dưỡng thành người nối nghiệp, không được hưởng tình thân, nhưng mà, vẫn không thể đạt tới cảnh giới hỉ nộ không lộ được.
“Anh.” Đường Thiếu Phong nở một nụ cười nhạt che lấp thứ cảm xúc, nhẹ giọng gọi.
Đối với người anh trai này, cậu đã nảy sinh một cảm giác ỷ lại, rất muốn anh trai ở lại, cho dù có đánh cậu mắng cậu cũng được.
Đường Thiếu Đình đóng cửa xe lại, đi tới bên cạnh Đường Thiếu Phong, móc trong túi ra bao thuốc, rút hai điếu, tự mình ngậm một điếu, điếu còn lại đưa cho Đường Thiếu Phong.
Đường Thiếu Phong lấy bật lửa ra châm thuốc cho anh, Đường Thiếu Đình không từ chối.
Ưu Ưu ngồi trong xe nhìn hai anh em đứng đó hút thuốc, cũng không nói chuyện gì, nhưng cô nhìn ra được, mặc dù vẻ ngoài anh bày ra ghét bỏ A Phong, nhưng trong lòng lại lưu tâm tới người em trai này nhất.
“Gặp phải sự việc không thể giải quyết được, nhớ gọi điện cho anh. Còn những việc khác, cứ như anh dặn mà làm. Đặc biệt là, sau này Đường Minh chỉ có thể đi theo con đường chính đạo, nếu dám đi trật, người đầu tiên anh hỏi tới là em!” Hút hết điếu thuốc, Đường Thiếu Đình thả đầu thuốc vào cống thoát nước, nghiêm túc nhìn Đường Thiếu Phong nói.
“Anh, em hiểu rồi.” Cậu thiếu niên cũng thành khẩn nhìn anh, nghiêm túc nói.
Đường Thiếu Đình đ.ấ.m vào bả vai Đường Thiếu Phong, nhẹ nhàng nói, “Cẩn thận một chút!” Anh khuyên một câu như vậy xong thì xoay người lên xe.
*
Chiếc Beret màu đỏ đi tới cửa căn cứ quân sự.
Người lính gác nhìn thấy tài xế là Đường Thiếu Đình thì giống như gặp khủng bố, gác súng, tháo chốt bảo hiểm, chĩa thẳng vào anh.
Ưu Ưu ngồi bên cạnh hạ cửa kính xe xuống, khuôn mặt nghiêm túc nhìn. Người lính gác nhìn thấy cô lập tức làm quân lễ, sau đó cho hai người vào.
Chiếc suv tiến vào bên trong căn cứ.
Hôi Thái Lang, Hồng Thái Lang nhìn thấy lão đại của mình biến mất hơn một tháng lại dẫn theo Đường Thiếu Đình trở về thì vui vẻ tới chào đón.
“Lão đại, không có cốt khí a? Sao lại vẫn ở bên cạnh hắn chứ?” Hôi Thái Lang giễu cợt cô.
“Đúng vậy. Lão đại, lúc ấy chị là bị thổ phỉ này bắt đi!” Hồng Thái Lang tiếp vở, vẻ mặt vô cùng khó chịu nhìn lão đại của mình giống như chim nhỏ nép vào người Đường Thiếu Đình.
“Rốt cuộc đúng là phụ nữ mà, dù bị đàn ông đối xử tệ bạc tới trăm ngàn lần thì vẫn coi là mối tình đầu a!” Hôi Thái Lang đang nói dở thì Ưu Ưu đã xông tới, một đ.ấ.m vào bụng hắn, khiến Hôi Thái Lang đau tới mức ôm bụng kêu lớn.
Ưu Ưu xụ mặt, “Còn đứng đấy làm gì? Mau chào anh rể cho ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1382.html.]
Cô cao giọng nói.
Một lát sau, toàn bộ tổ viên tới đông đủ. “Lão đại, có phải không vậy? Trong đội chúng ta, tuổi chị nhỏ nhất. Làm sao mà gọi anh rể được, em rể còn chấp nhận được!”
Ưu Ưu lại xụ mặt, dáng vẻ muốn đánh người.
“Muốn tạo phản đúng không? Các người một đám lần trước bắt nạt người đàn ông của tôi, tôi còn chưa hỏi tới!” Ưu Ưu khí phách nói.
Mấy người Hôi Thái Lang tức giận nhìn cô, "Lão đại, chị không nói lý lẽ. Lần trước rõ ràng là chị nhờ chúng tôi giáo huấn tên này, giúp chị bớt giận mà!”
Đường Thiếu Đình không nói một lời, đứng bên cạnh nhìn cô gái nhỏ không nói đạo lý.
“Tôi cho các người dạy dỗ anh ấy sao? Cho các người giúp tôi hết giận sao?” Ưu Ưu lớn tiếng phản bác, vì để giữ gìn hình ảnh cho người đàn ông của mình, tình huynh đệ chiến đấu gì chứ, từ bỏ.
Mấy người Hôi Thái Lang vẻ mặt không hài lòng, “Lão đại, lần sau dù chị bị hắn đánh thì chúng ta cũng sẽ mặc kệ.”
“Chồng à, anh sẽ đánh em sao?” Ưu Ưu cười tủm tỉm hỏi.
“Vợ à, mặt trời có mọc từ đằng Tây sao?” Đường Thiếu Đình tủm tỉm cười nhìn cô hỏi lại.
“Sẽ không a!” Ưu Ưu ngọt ngào trả lời, dáng vẻ vô cùng mềm mại.
“Vậy thì không thể, nếu anh đánh em, thì mặt trời chắc chắn mọc ở phía Tây!” Anh cao giọng nói.
Năm người còn lại, đồng loạt buồn nôn mà chạy. Chỉ là, chuông báo nhiệm vụ đột ngột vang lên. Ưu Ưu thu lại nụ cười trên mặt, buông Đường Thiếu Đình ra, “Anh Đình! Em có nhiệm vụ, anh mau về nhà đi.”
Cô vừa lui về phía sau vừa nói với anh, nói xong thì xoay người chạy đi.
Cố Diệp Phi
Chỉ một lát sau, cô đã mặc bộ võ trang, ôm s.ú.n.g trường chạy tới chỗ máy bay trực thăng, nhanh nhẹn trèo lên trực thăng.
*
“Anh Đình, chúc mừng anh a, anh sắp được làm ông, Cơm trắng mang thai rồi.” Bác sỹ thú cưng cầm giấy xét nghiệm m.á.u của Cơm trắng nhìn Đường Thiếu Đình cười nói, Dạ Thất đứng bên cạnh, cầm dây dắt Thịt kho tàu.
Đường Thiếu Đình có chút ngây người, ngồi xoa xoa đầu Cơm trắng nói, “Con trai ruột của ta còn chưa có, đã phải làm ông.”
Anh vừa nói vừa nghĩ tới Ưu Ưu, cô có thể mang thai hay không?
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên cắt đứt suy nghĩ của anh, anh đi tới một bên nhận điện thoại, “Đường Thiếu Đình! Mau đến ngay bệnh viện trung tâm.”
Giọng nói của Long Ngạo truyền tới, nghiêm túc mà dứt khoát.
Hai chữ “bệnh viện” đủ để Đường Thiếu Đình hít một hơi lạnh, đang định hỏi thêm thì Long Ngạo đã tắt điện thoại.
Dạ Thất thấy chú Đình tắt điện thoại xong thì như tên b.ắ.n chạy khỏi cửa hàng thú cưng.
Đường Thiếu Đình lái xe thẳng đến bệnh viện trung tâm, trên đường đi, anh không ngừng ấn còi, miệng không ngừng chửi thề, chỉ mong có thể vượt qua khỏi tắc đường, trong lòng anh có dự cảm không tốt, không dám nghĩ tới.
Trong đại sảnh của bệnh viện, mọi người thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, giống như một kẻ điên chạy vọt vào, túm lấy một hộ sỹ ở gần đó hỏi, “Vợ của tôi ở đâu?”
Ai biết vợ của anh ta tên là gì chứ?
Có một quân nhân gọi anh ta, dắt anh ta tới phòng cấp cứu.
Đường Thiếu Đình vào tới cửa phòng cấp cứu thì nhìn thấy Long Ngạo, anh nghiêm túc hỏi, “Ưu Ưu đâu? Cô ấy làm sao?”
“Cô ấy mang thai, trong lúc thi hành nhiệm vụ thì chảy máu, đứa trẻ không…” Giọng nói trầm thấp của Long Ngạo, cùng vẻ mặt ngưng trọng của anh, chưa kịp dứt lời thì Đường Thiếu Đình đã chạy vào trong.