Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1381

Cập nhật lúc: 2024-10-04 13:55:59
Lượt xem: 13

Ưu Ưu sửng sốt, một lát sau cô mới hiểu được ý anh.

Cái tên này, đến em trai ruột còn ghen.

Đường Thiếu Phong cũng hiểu được ý tứ của anh trai, không phải là cậu chỉ khen chị dâu một chút thôi sao, chị dâu cũng chỉ hỏi thăm cậu một câu, sao lại tới mức như vậy chứ?

Vẫn nên thức thời tránh đi.

Đối với người anh trai này, cậu vừa kính vừa sợ. Cậu biết, anh trai cũng coi trọng người em trai như cậu, mới rồi, chính anh kéo cậu thoát khỏi phát súng, trong lòng thêm ấm áp.

“Chị dâu cả như mẹ, quan tâm một chút thì sao?” Ưu Ưu trong bộ quân trang vô cùng soái khí, lên tiếng chất vấn, nhưng âm thanh nhu hòa.

“Em nói, miệng của hắn ngọt hơn của anh!” Người đàn ông đen mặt nói.

Ưu Ưu phá lên cười. “Dáng vẻ ghen tuông của anh Đình thật đáng yêu. Còn đau không? Cái thuốc giả c.h.ế.t này không có tác dụng phụ gì chứ?”

Sở dĩ Mạnh Hồng Nguyên lúc sờ mạch của anh không thấy là bởi vì, sau khi rơi xuống nước anh đã uống một chút thuốc giả chết, loại thuốc này khiến người uống trong một khoảng thời gian ngắn rơi vào tình trạng c.h.ế.t giả, không có nhịp tim, không có mạch đập, nhưng mà, chỉ duy trì được một thời gian rất ngắn.

“Có.” Anh trầm giọng nói.

“A, có chỗ nào không thoải mái không?” Ưu Ưu lo lắng hỏi.

“Chính là đặc biệt muốn ăn c.h.ế.t cái kẻ mặc quân trang trước mặt!” Anh cúi đầu, chóp mũi dí sát chóp mũi cô, trầm giọng nói.

!!!

“Đồ lưu manh!” Ưu Ưu cắn răng mắng.

Tên lưu mạnh Đường tủm tỉm cười nhìn cô, “Vợ anh thật, con mẹ nó, soái.”

Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào cô, ôm chặt cô trong lòng, không tiếc lời khen ngợi, cũng là lời nói xuất phát từ tâm.

“Ai là vợ anh?!” Ưu Ưu phản bác, ôm s.ú.n.g đi thẳng.

Nhẫn không có, cầu hôn không, kết hôn chưa, đã dám gọi là “vợ”, “bà Đường”, anh thật có mặt mũi mà.

Dạ Thất đi ở giữa lối nhỏ dài u tĩnh, gỡ mũ sắt xuống. Đêm nay thật đủ kích thích mà.

“Không được nhúc nhích.” Cậu vừa đi được vài bước thì từ phía sau có giọng nữ truyền tới, “Dám bước tới ta b.ắ.n c.h.ế.t ngươi!”

Cậu không vui mà nhướng mày, lập tức đưa hai tay lên, một tay còn đang cầm mũ sắt, “Tôi đứng yên, cô… cô đừng g.i.ế.c tôi!” Cậu lúng túng nói, chậm rãi xoay người.

Chỉ thấy trước mặt là một cô gái trang điểm lòe loẹt giống như một con khổng tước, trong tay cầm một khẩu s.ú.n.g màu đen nhắm thẳng vào cậu, tư thế cầm s.ú.n.g vô cùng không chuyên nghiệp.

Cậu cảm thấy, hình như mình đã gặp cô gái này, nhưng mà cậu là cái kẻ “không coi ai ra gì”, người bình thường cậu sẽ không nhớ rõ, không để bụng.

“Chú Đình, cứu mạng a!” Cậu đột nhiên nhìn tới phía sau người phụ nữ lớn tiếng kêu cứu.

Angela vội quay đầu lại nhìn, vẻ mặt kinh hoàng của Dạ Thất trong nháy mắt biến thành nụ cười tà khí, chiếc mũ sắt trên tay lập tức ném tới.

Chiếc mũ mau, chuẩn, tàn nhẫn nện trúng đầu Angela, cô ta hét lên một tiếng, khẩu s.ú.n.g trong tay cướp cò, chỉ là, phản ứng của Dạ Thất cũng rất nhanh, nghiêng người tránh được viên đạn.

Angela ngất xỉu ngã xuống đất!

“Tiểu Thất!” Ưu Ưu chạy tới. Vừa rồi nghe tiếng súng, cô hoảng sợ, sợ Tiểu Thất bị thương.

Thấy được cảnh Angela té xỉu trên mặt đất.

“Thím Đình, cháu không có việc gì!” Tiểu Thất cong khóe miệng đắc ý nói.

Ưu Ưu thở phào, dẫn cậu đi xuống lầu.

Trong căn biệt thự nhà họ Mạnh, đèn đuốc sáng trưng, người của Mạnh Hồng Nguyên đều bị bắt giữ, trong nhóm đổng sự thì có hai người bị chết, số còn lại, chân chính đầu quân dưới trướng Đường Thiếu Đình, còn chủ động dâng toàn bộ số tiền vốn định chiếm làm của riêng nộp về cho Đường Minh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1381.html.]

Sau chuyện lần này, bọn họ chân chính nhận thức thủ đoạn của vị thủ lĩnh mới của Đường Minh, Đường Thiếu Đình này. Trong lòng bọn họ, vừa cảm thấy kính sợ, vừa tâm phục khẩu phục.

Lên trên xe, Ưu Ưu ở trước mặt Dạ Thất cùng Đường Thiếu Phong xử lý cái trán bị thương của Đường Thiếu Đình.

“Đầu có bị choáng không? Có cảm giác buồn nôn không?” Đó là bể bơi, không phải hồ nước, không biết lúc anh rơi xuống có bị va chạm không, có bị thương không? Cô quan tâm hỏi han.

“Chóng mặt, có chút buồn nôn.” Anh đỡ trán, dáng vẻ suy yếu nói.

“Tài xế, mau tới bệnh viện. Không về biệt thự nữa!” Đây là chấn động não rồi. Ưu Ưu nóng nảy lớn tiếng nói.

“Không cần đi bệnh viện.” Đường Thiếu Đình thản nhiên nói, “Chỉ cần em trị cho anh.”

“Anh Đình, anh thực sự là bị chấn động não, em nào có trị được?” Không phải anh bị ngã, chấn động não nên ngu đi chứ? Ưu Ưu càng thêm nóng nảy, nghiêm túc hỏi.

Tiếp theo đó, cả người cô bay lên người anh, ngồi trên đùi anh, “Ví dụ như, hôn anh.”

Nói xong, anh liền hôn.

Trời ạ!

Dạ Thất cùng Đường Thiếu Phong choáng váng.

“Chú Đình! Chú có biết xấu hổ không?” Dạ Thất oán giận nói.

Đường Thiếu Đình vừa hôn Ưu Ưu vừa hung hăng trừng mắt với Dạ Thất. Ưu Ưu tức giận đẩy anh ra. “Mặt mũi gì chứ? Chú Đình của cậu từ lúc trong bụng mẹ đã không có mặt mũi rồi.”

Cô trừng mắt nhìn anh. Vừa rồi, cô còn thật sự cho rằng anh bị chấn động não, hoảng sợ vô cùng. Nào ngờ, bị anh lừa!

“Bà Đường, em nói đúng, anh thật không biết xấu hổ mà!” Anh tươi cười nói, nói xong lại hôn cô.

!!!

Hai cậu thanh niên trên xe há hốc mồm.

Vị lão đại này, vì muốn hôn vợ mà chủ động thừa nhận bản thân không biết xấu hổ!

Đêm nay, người trong ngoài đều nhìn rõ thủ đoạn độc ác tàn nhẫn của thủ lĩnh Đường Minh. Về đến nhà, anh cười hề hề mà nhảy lên giường nằm, còn ra sức khiến cho bạn gái nhỏ thoải mái.

*

Trong phòng họp, không khí im lặng như tờ, không hề còn cái vẻ giương cung bạt kiếm của lần trước. Gần 10 ngày sau sự kiện hôm đó, những người này đều trở nên thành thật hơn. Đường Thiếu Phong chủ trì, tuyên đọc các quy định mới của Đường Thiếu Đình xong, không ai dám đưa ra ý kiến phản đối.

Đường Thiếu Đình, một thân tây trang ngồi ở vị trí chủ tịch, vẻ mặt không biểu tình, những người ngồi gần đều là những đổng sự có bối phận ngang với cha anh, nhưng không ai dám thở mạnh.

Cuối cùng, Đường Thiếu Đình đứng lên nói, “Các vị, bởi vì vấn đề cá nhân, sau này không phải lúc nào tôi cũng sẽ ở Đường Minh này, vị trí chủ tịch này, khi tôi không có mặt ở đây, sẽ do em trai tôi, Đường Thiếu Phong nắm giữ. Đương nhiên, nếu Đường Minh xảy ra chuyện gì lớn, tôi sẽ trở về xử lý!”

Anh nói xong, nhóm đổng sự lão thành sôi nổi gật đầu. Nghe thấy anh nói hai chữ em trai thì Đường Thiếu Phong cảm thấy ấm áp trong lòng.

“Em trai tôi tuổi còn trẻ, mong các vị trưởng bối sẽ phụ giúp cậu ấy nhiều hơn, đương nhiên, nếu ai có ý với cậu ấy thì tức là có ý với tôi!” Giọng nói của anh đến đây thì có chút khách khí cùng nghiêm khắc, đặc biệt là ở câu cuối, từng từ mang tính cảnh cáo xuyên thẳng vào lòng người, khiến mọi người chấn động.

Cố Diệp Phi

Điều này cũng khiến Đường Thiếu Phong, từ nhỏ tới lớn chưa được trải qua tình thân, nghe được người anh trai mà mình sùng bái, che chở cho mình thì sống mũi cảm thấy cay cay. Nhưng cậu cũng rất nhanh thu lại cái cảm xúc nhu tình mà người đàn ông không nên có này.

Đường Thiếu Đình ra khỏi phòng họp thì thấy cô bạn gái nhỏ của mình giống như sói đói nhảy tót lên người anh, “Anh Đình, em lại đói rồi!”

“Mau đến văn phòng anh ăn?” Anh kéo cà vạt xuống, ánh mắt đen thẳm nhìn cô dụ hoặc.

“Em nói là em lại đói rồi!” Ưu Ưu tức giận nói.

Đường Thiếu Đình nhướng mày, “Trước lúc anh vào họp em cùng với Tiểu Thất đang ăn bánh kem?”

Anh nâng tay nhìn đồng hồ, mới hơn 1 tiếng đồng hồ.

“Có phải dạ dày có vấn đề không?” Anh quan tâm ôm mặt cô hỏi. Nhóm đổng sự bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Đường thiếu lãnh khốc vô tình đang ôn nhu như nước dỗ dành người phụ nữ của mình.

“Không có, chỉ là rất nhanh đói, rất muốn ăn. Mau đi ăn thôi!” Ưu Ưu túm tay anh kéo đi, vừa đi vừa nói.

Loading...