NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1358
Cập nhật lúc: 2024-10-04 13:49:32
Lượt xem: 8
Tiêu Đề: Đồ ngốc! Ai nói anh lại rút lui?!
Cô giận anh thì giận anh, nhưng mà, cô không thể nào chịu được khi anh bị người ta sỉ nhục, châm chọc như vậy!
Ánh mắt cô nhìn bà nội ruột và Mục Dã lớn lên từ nhỏ với mình quả thật như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ vậy!
Tuy vừa rồi anh ta cố ý diễn kịch với bà cụ, nhưng mà khi nghe chính miệng Ưu Ưu nói ra những lời này, nhìn dáng vẻ lạnh lùng vô tình của cô đối với mình, Mục Dã vẫn bị tổn thương.
Có thể nói là vạn tiễn xuyên tâm!
Đường Thiếu Đình ở bên cạnh vẫn nhìn cả thiên hạ của mình vô cùng oai phong ở cách đó không xa, mỗi câu mỗi chữ của cô đều đánh vào lòng anh, một dòng nước nóng bắt đầu tuôn trào trong ngực.
Người phụ nữ như vậy, bảo anh làm sao mà không đau lòng, không yêu thương cho được?!
Đường Thiếu Đình anh lại có tài đức gì mà có thể khiến cô cố chấp đối với mình cả hai đời như vậy!
Cố Diệp Phi
“Ưu Ưu à! Vừa rồi bà nội với Mục Dã cố ý đó, hai ta đang diễn kịch thôi! Cố ý tác hợp cho hai đứa, con, con đừng trách bà nội nha! Bà nội liếc mắt một cái là thích A Đình vừa khí phách vừa ngầu rồi!”. Vương thái hậu nhìn cháu gái cưng vẫn nghiêm mặt, sợ đến mức vội vàng giải thích.
!!!
Cái bà cụ nghịch ngợm này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1358.html.]
Ưu Ưu sực nhận ra, càng tức giận hơn, tiếp tục nghiêm mặt nhìn bà và Mục Dã chằm chằm, bà cụ sợ đến mức vội vàng nhanh chân bước đi, Mục Dã cũng đi theo.
Trên thảm cỏ xanh biếc chỉ còn lại hai người họ, Ưu Ưu nhìn lên khuôn mặt Đường Thiếu Đình, cái người mà từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng.
“Vừa rồi, nghe những lời bà nội và Mục Dã nói, anh lại định rút lui nữa có đúng không? Đường Thiếu Đình, có phải, em mãi mãi không đáng để anh chủ động tranh giành có đúng không?! Có phải trong lòng anh, một người sống sờ sờ như em, căn bản không sánh bằng thể diện và lòng tự trọng của anh không?!”. Viền mắt Ưu Ưu phiếm hồng, nhìn anh chằm chằm, lên giọng hỏi, giọng nói đã khàn khàn.
“Sáu năm trước, anh đã cứu em, vì một câu nói của anh mà trong sáu năm đó, có khó khăn cực khổ hơn nữa em cũng đều cắn răng kiên trì đến cùng, em khiến mình trở nên lớn mạnh hơn, em muốn báo thù! Gặp lại anh, cố ý giấu diếm thân phận, bởi vì khi đó em vẫn chưa tiêu diệt được vương hậu! Em biết, nếu em nói với anh, anh nhất định sẽ giúp em, em không muốn anh giúp em, em muốn g.i.ế.c c.h.ế.t vương hậu bằng thực lực của mình, sau đó, kiêu ngạo đứng trước mặt anh, tranh công với người thầy tinh thần là anh! Để cho anh thấy, em đã thật sự lớn mạnh rồi! Kết quả, khi em làm xong tất cả mọi thứ, anh không chỉ không khen em, còn nghĩ em lừa anh, còn cảm thấy em quá mạnh mẽ, không cần anh!”. Cô lại nói.
“Em có thể không làm công chúa nữa, thậm chí không ở trong hoàng cung nguy nga lộng lẫy này nữa, chỉ muốn đi cùng anh, nhưng anh dễ dàng nói ra câu, anh không cần em…”. Ưu Ưu lại nói, giọng đã khàn hết cỡ, cô quan sát hoàng cung mái vòm ở cách đó không xa, lại nhìn vào chiếc xích đu màu trắng kia.
Lúc nói những lời này với anh, cô giống như một đứa nhỏ tủi thân vậy.
Cô chậm rãi xoay người lại, cô đơn một mình.
Nhìn bóng lưng của cô, đủ kiểu hình dáng của cô liên tục hiện lên trong đầu anh, cuối cùng, anh chỉ thấy một cô gái cần trái tim yêu thương cưng chiều của anh ở cả kiếp trước lẫn kiếp này!
Trái tim anh co thắt đau đớn, anh bước đôi chân dài tiến về phía hình bóng cô đơn kia, lần này, đổi lại là anh ôm chặt cô từ đằng sau!
“Đồ ngốc! Ai nói anh lại rút lui?! Đường Thiếu Đình anh từ trước đến nay đều là một kẻ tự tin, thậm chí là tự phụ! Sao có thể bị đả kích bởi những lời nói của bọn họ được chứ?! Còn nữa, lần trước những gì anh nói chỉ là lời nói trong lúc tức giậ thôi, sao anh có thể buông tay em được?! Càng không thể tặng em cho người đàn ông khác!”. Anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô, trầm giọng nói, siết chặt lấy cô.
Viền mắt Ưu Ưu càng đỏ hơn, cô cúi thấp đầu, không nói lời nào, sau lưng là lồng n.g.ự.c nóng bỏng của anh, giống như một bức tường, vừa giống như một bến đỗ mà cả kiếp trước lẫn kiếp này cô vẫn luôn muốn hướng đến…