Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1341

Cập nhật lúc: 2024-10-04 13:05:37
Lượt xem: 8

Tiêu Đề: Quãng đời còn lại đổi thành anh bám dính lấy em đi

Đường Thiếu Đình sao không biết đây là lời cô đang tức, sao lại không biết yêu cầu thực sự trong lòng cô là gì? Cô gái ngốc trong ngực, cho dù là kiếp trước, kiếp này, đều yêu anh như mạng, cô coi anh như người quan trọng nhất!

Cô còn nhớ rõ chuyện kiếp trước, cho rằng kiếp trước anh không yêu cô, nghĩ thế, anh lại đau lòng khó chịu.

“Thím Đình! Cháu nghe thím! Cháu muốn đi theo thím đến Hoàng Cung ăn sung mặc sướng!” Dạ Thất nhìn kính chiếu hậu, nâng giọng nói.

Đường Thiếu Đình tức giận đến độ lại gõ xuống đầu cậu!

Thằng nhãi này nhất định là tới để quấy rối anh!

“Ngao!” Dạ Thất bị đau nhíu mày, “Thím Đình! Thôi, cháu sợ không đến Hoàng Cung đã bị chú Đình đánh chết!”

Ưu Ưu mới mím môi mỉm cười lúc này trừng lớn hai mắt, nhìn anh còn bá đạo ôm cô ở trong ngực, “Tiểu Thất, cháu đừng sợ, anh ta còn dám đánh cháu thì thím…”

Câu tiếp theo của Ưu Ưu đã bị cái hôn bá đạo của Đường thổ phỉ nuốt hết!

Anh vừa cuồng dã hôn cô, vừa nặng nề đá vài cái vào ghế Dạ Thất, như đang cảnh cáo! Dạ Thất vốn cố ý đùa anh, nào dám lỗ mãng thật, ngoan ngoãn lái xe về phía bờ biển, còn phải chịu đựng hình ảnh phía sau không phù hợp với trẻ em.

Ưu Ưu vốn liều mạng phản kháng anh, bị anh hôn hôn, động tĩnh phản kháng càng ngày càng nhỏ……

Một đêm không chợp mắt, người đàn ông đã mấy ngày không thay quần áo trông suy sút hẳn, trên người có mùi thuốc là và mùi rượu khó ngửi, nhưng mùi hương này lại có thể dễ dàng lấy đi trái tim cô, cô quên cả giãy giụa, thừa nhận cái hôn của anh, tùy ý để mình bị hơi thở anh bao vây, dường như có thể đền bù một chút sự vô tình của anh kiếp trước.

Khi Đường Thiếu Đình buông cô ra, phát hiện trên hàng mi cô dính nước mắt, anh có thể nhìn ra cô tủi thân.

Anh thề ở trong lòng, về sau sẽ không bao giờ để cô chịu một chút tủi thân nào nữa!

……

Hai con cún vốn uể oải ỉu xìu, khi nhìn thấy ba chúng nó ôm mẹ trở về, thoáng cái chúng nó đã nhảy lên khỏi mặt đất, hưng phấn phe phẩy cái đuôi chạy tới phía bọn họ, còn vui vẻ hơn ăn được thịt hộp ngon nhất!

Trong miệng chúng nó còn phát ra âm thanh sung sướng, Ưu Ưu nhìn thấy hai con cún kia, tựa như thấy con mình, cô giãy giụa xuống khỏi n.g.ự.c anh.

“Thịt Kho Tàu! Cơm Tẻ! Ngồi xuống!” Cô chỉ huy chúng nó, hai con cún ngoan ngoãn ngồi xuống, nghiêng đầu thè cái lưỡi dài nhìn cô.

Ưu Ưu vuốt ve đầu chúng nó, “Thật ngoan!”

“Em là mẹ chúng nó, chúng nó đương nhiên ngoan! Trước đó không lâu, anh gặp dịp thì chơi mang về một người phụ nữ, còn chưa vào cửa đã bị chúng nó cắn chạy!” Đường Thiếu Đình cười nói.

Anh nói xong, mới nhận ra không đúng chỗ nào, vội nhìn về phía cô gái bên cạnh, “Vương hậu phái người trông anh chặt lắm! Anh không thể không làm như vậy, nhưng anh không chạm một chút nào vào các cô ấy đâu!” Anh mang đây dục vọng cầu sinh giải thích.

Ưu Ưu không để ý đến anh chút nào! Lại tin tưởng hai con cún như vậy, trong lòng anh ấm áp.

Đây cũng là nguyên nhân cô thích nơi này, có người yêu, có thú cưng đáng yêu, cuộc sống ấm áp hướng về biển rộng……

“Chú Đình! Cháu sắp c.h.ế.t đói rồi! Tối hôm qua với sáng nay cháu đều phải ăn nhà ăn bộ đội!” Sau khi Dạ Thất tiến vào, cậu vuốt bụng nói, anh đẹp trai đã 20 tuổi vẫn mang dáng vẻ làm nũng.

“Tìm chút cơm thừa trong tủ lạnh ăn tạm đi! Chú phải nấu cháo, mua đồ ăn cho thím Đình cháu!” Đường Thiếu Đình nâng giọng nói.

“Cơm thừa ư?! Hai người đón khách như thế đấy à?!” Dạ Thất tức giận nói.

Thật tình Đường Thiếu Đình rất muốn đuổi cậu đi ở khách sạn, cậu ở chỗ anh rất vướng bận!

Anh trừng Dạ Thất một cái, nắm tay Ưu Ưu, kéo cô vào nhà, trực tiếp ôm lên tầng, hai người cùng đến phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn mình trong gương, Đường Thiếu Đình mới ý thức được, bị chiến hữu của cô đánh nghiêm trọng bao nhiêu.

Ưu Ưu cũng thấy vết thương trên người anh, xanh một chỗ tím một chỗ, lúc anh rửa mặt, trong mũi còn có m.á.u loãng chảy ra……

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1341.html.]

Cố Diệp Phi

“Xứng đáng!” Rõ ràng đau lòng, cô lại nói lời xem thường anh.

“Đúng là xứng đáng!” Anh xuyên qua gương nhìn cô, tự giễu cười nói. Anh cầm lấy bàn chải đánh răng của cô, lấy kem đánh răng cho cô, lấy cốc đổ nước cho cô, săn sóc tỉ mỉ.

Ưu Ưu nào từng hưởng thụ đãi ngộ anh chăm sóc như đứa trẻ ba tuổi như vậ.

“Muốn anh giúp em đánh răng không? Anh có thể thử!” Thấy cô thất thần bất động, anh cười dịu dàng nói.

Lúc này, Ưu Ưu mới nhận đồ, không để ý tới anh, đến khi đánh răng, anh ở bên cạnh cởi quần jean dính đầy bụi đất, trên đùi cũng có vết thương xanh tím, cô nhìn vào trong mắt.

Anh như sợ cô sẽ chạy mất, không đến năm phút đã tắm xong, râu cũng chưa cạo đã nhanh chóng ra, thấy cô còn đang súc miệng, anh cong môi.

Ưu Ưu vẫn không để ý đến anh.

Đường Thiếu Đình đi xuống tầng trước, trên tầng toàn cửa kính sát đất đóng kín, anh không sợ cô chạy trốn.

Dạ Thất thật sự tìm cơm thừa đun nóng lên, bắt đầu ăn, vừa ăn vừa gọi video tố khổ với Tư lệnh Diệp, nói chú Đình ngược đãi cậu! Đường Thiếu Đình làm trò trước mặt Diệp Kiều, đánh xuống đầu cậu!

“Này! Đường Thiếu Đình! Con trai tôi ngàn dặm xa xôi đi giúp kẻ ngạo kiều là anh, anh còn dám đánh thằng bé!”

Giúp anh?

Đường Thiếu Đình mở bếp gas, trong nồi đã có gạo, đun lửa lớn. Anh lấy di động Dạ Thất, tắt loa, đi ra bên ngoài.

Anh hỏi Diệp Kiều, Dạ Thất có phải có dị năng gì hay không.

Diệp Kiều không gạt anh, nói Dạ Thất là con trai của cô và Lục Bắc Kiêu kiếp trước, có được ký ức kiếp trước, Đường Thiếu Đình bừng tỉnh.

Anh mơ thấy chuyện kiếp trước, hẳn là cũng liên quan tới thằng nhãi này.

Đường Thiếu Đình bưng cháo đã nấu xong, khi anh tự mình làm trứng gà cuốn bánh cùng với bông cải xanh xào lên tầng, Ưu Ưu đang nằm trên giường, nhắm hai mắt.

Người đàn ông ngồi xuống cạnh mép giường, bàn tay to nhẹ nhàng đo trán cô, nhiệt độ cơ thể bình thường.

Cô tắm xong, tóc mềm mại, trên người tản ra mùi hương nhàn nhạt!

“Ưu Ưu, dậy ăn một chút, được không?” Anh nhẹ nhàng hỏi, là sự dịu dàng xưa nay chưa từng có.

Cô bò dậy, xuống giường, cô đói bụng thật, ngồi ở sô pha gần cửa sổ sát đất, cầm thìa rồi ăn.

Anh ngồi xuống ở đối diện cô, thấy dáng vẻ cô ăn gấp gáp, nghĩ đến lời Long Ngạo nói, mấy ngày nay cô không ăn không uống không ngủ không nghỉ, vẫn luôn huấn luyện, anh đau lòng nhíu mày, “Ăn từ từ, đừng nghẹn!”

Trong miệng nhét đầy bánh cuốn ăn ngon, cô không ngừng uống cháo, sợ nghẹn thật.

“Nhớ anh như thế, tại sao không về? Ngày nào anh cũng đợi em liên lạc với em, chờ em trở về!” Anh thấp giọng nói.

Động tác uống cháo của Ưu Ưu ngừng lại, cô ngẩng đầu, đôi mắt to trừng anh, trừng mãi trững mãi rồi có nước mắt lập loè, cô quay mặt đi, không để mình khóc, nuốt xuống đồ ăn trong miệng, “Anh đừng nói chuyện với tôi! Tôi không muốn để ý tới anh! Đường Thiếu Đình! Về sau đừng mơ tưởng tôi chủ động để ý tới anh nữa!”

Anh đi đến trước mặt cô, lấy tư thế nửa quỳ quỳ cạnh cô, ngửa đầu nói: “Ưu Ưu, quãng đời còn lại đổi thành anh bám dính lấy em đi, được không?”

Một câu của anh đã chọc tới tâm sự trong lòng Ưu Ưu.

Cô nhẫn tâm không nhìn anh, “Không được! Anh bám dính lấy tôi, vướng bận bao nhiêu! Đời này, tôi sẽ không thắt cổ trên cái cây là anh nữa!”

Vẻ mặt Đường Thiếu Đình mang biểu cảm khổ sở, nghĩ đến lúc kiếp trước anh ly hôn, cô khóc xong, cũng cười, nói ly hôn tốt lắm, cô còn trẻ, đến Hong Kong nói không chừng còn có thể tìm được người đàn ông cô yêu gả cho!

Lúc ấy, trong lòng anh ghen chết, lại cố gắng chịu đựng!

Nhưng cô gái ngốc này, sau đó lại không đi Hong Kong, ở lại cùng anh đồng sinh cộng tử!

Loading...