NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 132
Cập nhật lúc: 2024-09-21 01:26:21
Lượt xem: 53
Trong căn phòng tràn ngập hơi thở tươi trẻ và nam tính, không có điều hòa cũng không có quạt gió, chỉ có gió hè ban đêm lùa vào cửa sổ, điều đó cũng không thể xua tan sự khô nóng trong phòng, ngược lại nhiệt độ càng lúc càng cao.
Đầu lưỡi của người đàn ông quá mạnh mẽ, tàn sát bừa bãi, cô hé khóe môi thơm mùi đàn hương, ôm cổ anh, để mặt anh càn rỡ hôn.
Cô như si mê như say sưa, lý trí tan rã, cơ thể như tuyết trắng sau trời nắng, hòa tan trong n.g.ự.c anh.
“Ngoan…có thể nữa không? Hửm?”. Rõ ràng là giọng điệu quan tâm hỏi han, nhưng mà lại từ tính khàn khàn, nghe vô cùng dụ hoặc, hơi thở đầy nam tính phả bên tai, đi vào lòng người.
Diệp Kiều suýt nữa không chút nghĩ ngợi mà đáp: “Được”.
“Anh Kiều…không được, không có “áo mưa nhỏ”!”. Một chút lí trí còn sót lại khiến cô mở bừng hai mắt ra.
“Áo mưa nhỏ?”. Là cái quái gì?
“Thì là bao đó…”. Cô vội vàng đứng lên, vừa nói vừa sửa sang lại quần áo.
“…!”. Anh ảo não, nhóc con nhảy xuống bàn, chạy ra cửa, anh lập tức đuổi theo, ôm cô từ phía sau.
“Không cần có được không? Cái đó vừa nhỏ vừa chật, khó chịu lắm!”. Lục Bắc Kiêu nhíu mày, oán giận. Anh vẫn chưa được cảm nhận sự ấm áp của cô một cách chân chính mà không có sự cản trở nào đâu.
“…”. Diệp Kiều không nói nên lời.
Cỡ lớn nhất, anh còn chê nhỏ, chê chật!
Không phải là không thể, nhưng mà, cô là sống lại, sao có thể nhớ được thời kỳ an toàn của năm tháng này?! Ngộ nhỡ mang thai Lục Tiểu Cổn thì làm sao?
Kế hoạch sau khi sống lại của cô vẫn chưa triển khai đâu!
“Anh Kiều…sẽ mang thai em bé…”
Anh rất muốn nói, có thai thì sinh! Nhưng, đây chỉ là suy nghĩ ích kỷ của anh, nhóc con của anh mới chỉ 18 tuổi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-132.html.]
“Em về đây!”. Cô giằng ra khỏi anh, chạy về phía cửa, anh cũng không đuổi theo, đến cửa, lúc định mở cửa phòng ra, Diệp Kiều không khỏi quay đầu lại, chỉ thấy anh đứng yên tại chỗ không nói một lời, mặt không chút thay đổi, chiếc áo sơ mi màu xanh quân đội mở rộng vài nút, lộ ra cái cổ màu lúa mạch và mấy dấu đỏ do cô để lại.
Lưu manh, tà mị, lại quyến rũ.
Nhưng trông anh như thể cô đơn vậy.
Cố Diệp Phi
Như thể cô vứt bỏ anh vậy đó…
“Anh Kiều…tạm…”. Chữ “biệt” còn chưa nói ra khỏi miệng, lòng cô đã đau, lần sau gặp lại là một năm sau đấy.
Ngay sau đó, cô lập tức chạy nhanh về phía anh, nhón hai chân đưa hai tay kéo cổ anh xuống, sau đó đưa môi mình lên: “Anh Kiêu, anh đừng cho vào trong là được rồi…”
“…”. Anh sửng sốt một chút mới hiểu ra.
Anh cảm động trong lòng, nhếch miệng lên, nhóc con, quá ấm lòng rồi.
“Hay là…thôi đi! Ngộ nhỡ có thai thì khổ em. Ở với anh là được rồi!”. Đôi con ngươi đen láy đong đầy tình cảm nồng nàn nhìn cô, nghiêm túc nói, bàn tay to vuốt lại những sợi tóc mái rối loạn giúp cô, sửa sang lại áo sơ mi trắng hơi nhăn cho cô.
Muốn cô, muốn cô đến điên cuồng, nhưng mà là một người đàn ông, anh phải nghĩ cho cô. Lỡ như mang thai, một mình nhóc con phải làm sao bây giờ?
Diệp Kiều càng cảm động đến cay mũi, ôm eo anh, dán mặt vào n.g.ự.c anh, ngửi mùi trên người anh: “Anh Kiêu, trước khi ra nước ngoài, anh không thể trở về một chuyến sao?”
“Không thể, cuối tháng là đi rồi. Nào, để anh tìm mấy quyển tài liệu ôn tập hữu dụng cho bạn gái nhỏ của anh! Năm đó dù gì anh cũng là thủ khoa khoa học tự nhiên của đại học J đấy!”. Anh nói xong rồi nhẹ nhàng đẩy cô ra, đi tới giá sách bên cạnh, tìm ra một đống sách cũ và tài liệu cũ bên dưới.
Tuy anh lớn hơn cô vài tuổi, nhưng mà sách giáo khoa đều dùng cùng một phiên bản, cho nên những tài liệu này thật sự có ích với cô.
“Em học khối khoa học xã hội! Cần toán là được rồi, chỉ có toán là đau đầu, những môn khác chỉ cần học thuộc!”. Cô cũng bước đến tìm. Lục Bắc Kiêu cẩn thận lựa chọn, tìm ra được quyển ghi chú toán học của mình, còn có một số tài liệu ôn tập.
Trong quyển sổ toán này đều là chữ viết của anh, cứng cáp mạnh mẽ.
“Đi thôi! Đưa em về! Về trễ là lão thủ trưởng sẽ nghi ngờ! Trước đây anh trộm đào của ông ấy, bây giờ ông ấy mà biết cháu gái của mình cũng bị anh ăn trộm nốt, không chừng sẽ b.ắ.n c.h.ế.t anh đấy!”. Sắp xếp tài liệu xong, anh kéo cô đứng lên, đi ra cửa.
Cô được anh dắt tay ra khỏi phòng, Lục Bắc Trì vừa mới đánh Contra xong, đang đi ra từ phòng đối diện, lúc nhìn thấy hai người nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, chai nước ngọt Bắc Băng Dương trong tay bỗng rơi cái “bịch” xuống đất!