NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1300
Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:51:20
Lượt xem: 9
Anh nhìn mấy thùng đựng hàng lần lượt được đặt trên mặt đất, nắp đã bị người của bang Hắc Ưng mở ra, bọn chúng tiến lên, cầm mấy viên phấn lên, bắt đầu kiểm hàng, sau đó, hắn ra lệnh cho đàn em mở hai cái va li màu bạc ra, bên trong đều là vàng thỏi, được xếp chỉnh tề ngay ngắn.
“Anh Đình, anh muốn báo cảnh sát à, đó là thùng hàng của chúng ta, nếu cảnh sát đến làm ầm lên thì chúng ta sẽ phải đổ vỏ đó!” A Phong kích động nói.
Cố Diệp Phi
Đường Thiếu Đình ra hiệu cho A Phong im lặng, sau đó rút điện thoại ra gọi cho ai đó.
“Hắc Ưng cùng Sa Khôn đang tiến hành giao dịch hàng cấm, địa điểm là chỗ thùng đựng hàng ở bến tàu, Hắc Ưng cùng Sa Khôn đều ở đây, tôi là, Đường Thiếu Đình!”
Anh trầm giọng nói, đầu dây bên kia nhận điện thoại chính là tổng tư lệnh nước T, Long Uy.
“Anh Đường, cảm ơn đã trình báo!”
“Long tư lệnh, cho hỏi, cháu gái ngài, tiểu công chúa, hiện tại đang ở đâu?” Đường Thiếu Đình nghĩ đến việc này, không nhịn được bèn hỏi.
Chỉ là đối phương chưa kịp trả lời thì có tiếng s.ú.n.g vang lên.
“Đứng lại” Là đàn em của anh, bị người bang Hắc Ưng phát hiện, anh nhanh chóng cúp máy, rút s.ú.n.g lục ra, bọn chúng chạy đến chỗ anh, nấp vào thùng đựng hàng bên cạnh anh, nhanh chóng b.ắ.n một phát.
“Chủ tịch, là Đường Thiếu Đình và đàn em của hắn ta!”
“Là tên Đường Thiếu Đình chống phá chúng ta ở khắp nơi đó à?”
“Chính là hắn!”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, giết!” Sau khi Hắc Ưng hạ lệnh, đang chuẩn bị bỏ chạy cùng Sa Khôn, hai người chạy mỗi người một hướng, nhanh chóng leo lên xe.
“Bùm” một tiếng, hai bánh trước của xe Hắc Ưng bị b.ắ.n nổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1300.html.]
Đàn em nhanh chóng b.ắ.n về phía có viên đạn bay tới, Đường Thiếu Đình quay người lại, lưng dán sát vào thùng đựng hàng, nhanh chóng di chuyển, đến ngã rẽ, lại là một nhát súng, b.ắ.n nổ bánh xe của Sa Khôn.
“Giết hắn cho tao, mang hàng hóa đi bằng đường bộ!” Hắc Ưng điên cuống hét lớn, phách lối vô cùng, bởi vì bọn chúng đã dùng kế điệu hổ ly sơn, toàn bộ quân đội đều đang ở biên giới mà rình bắt họ.
Nếu cảnh sát có đến đây chăng nữa, thì cũng không phải lo, có Đường Thiếu Đình đổ vổ giúp rồi, bởi vì, thùng hàng là thùng hàng của Đường Thiếu Đình.
Xe chở hàng vừa chuẩn bị xuất phát, Đường Thiếu Đình đã b.ắ.n nổ hai lốp xe, anh b.ắ.n xuyên qua thùng hàng, đúng là xuất quỷ nhập thần.
Nhưng khổ nỗi, người của bang Hắc Ưng ngày một nhiều, chúng nhanh chóng bao vây, Đường Thiếu Đình thấy mình đã bị bao vây, liền giương s.ú.n.g trong tay lên.
“Hắn ta đang ở hướng 2 giờ.” Hai tên b.ắ.n tỉa nằm trên thùng hàng thấy Đường Thiếu Đình chạy trốn liền lớn tiếng nói, nói xong, liền b.ắ.n về hướng của anh, viên đạn từ họng s.ú.n.g bay vọt ra.
Thân thủ Đường Thiếu Đình cứ như một con báo đen, nhanh nhẹn vô cùng, lại trốn sau một thùng hàng khác.
“Anh bạn này” chỉ là, ngay phía trên đầu anh, truyền đến một âm thanh, có một tên cầm s.ú.n.g máy, đang nhắm thẳng vào anh.
Đường Thiếu Đình cắn chặt răng, trong lòng như muốn nổ tung, lúc nào anh cũng có thể bị đối phương b.ắ.n vỡ đầu, mọi họng s.ú.n.g đều nhằm vào anh.
“Đoàm đoàm đoàm…” Ngay giây phút cận kề cái chết, anh nghe tiếng s.ú.n.g vang lên, tên cầm s.ú.n.g ở đối diện thùng hàng lắc lư cơ thể, sau đó ngã ập xuống sàn, bên trên hai thùng đựng hàng, có một người được vũ trang đầy đủ, đầu đội mũ lính đặc chủng, hai tay nắm s.ú.n.g trường, mắt đơn thuần nhắm chuẩn đầu ngắm.
Nhanh như vậy đã đến rồi à?
Lúc này tiếng s.ú.n.g lại vang lên, chỉ thấy vị lính đặc chủng ban nãy nhanh chóng nhảy xuống một bên rồi nổ súng, dáng người anh tuấn nhảy từ hai thùng đựng hàng xuống, nhảy đến một cái rương đối diện anh.
Nhặt s.ú.n.g trường từ trên mặt đất lên, trong ánh đèn lờ mờ, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mật anh.
Đường Thiếu Đình mơ hồ nhìn người đội mũ sắt, mặc quần áo tác chiến, thân trên mặc một chiếc áo lót màu đen, chân đi giày chiến đen, tay cầm cây s.ú.n.g trường, một nữ chiến sĩ hiên ngang, anh dũng.
“Anh Đình!” Cô đứng trên thùng hàng, cúi thấp đầu, nhìn lấy anh đang đứng trên mặt đất, cất giọng gọi anh.