NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1297
Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:50:43
Lượt xem: 6
Cảm giác rất chân thực, tới lúc này cô vẫn cảm nhận được sự đau lòng này.
Trong mắt cô tràn ngập hình ảnh anh ôm cô khóc rống lên, hai mắt anh đỏ bừng, nước mắt lăn dài, không ngừng lay cô, nói gì đó nhưng cô lại không nghe được.
Chỉ nghe thấy tiếng s.ú.n.g nổ không ngừng, và rồi giấc mơ kết thúc.
Rốt cuộc anh đã nói gì vậy chứ?
Cô là Cảnh U, bọn họ có một người con gái ở Hồng Kông tên là Đường Đường.
Còn có Chiến Qua, Chiến Vũ cùng mấy người thanh niên kia, gọi họ một tiếng “chú Đình, thím Đình”, chẳng lẽ bọn họ đều bị bắt sao?
Chiến Qua và Chiến Vũ là con của chị Kiều và anh Kiêu, sao bọn nhóc lại xuất hiện trong giấc mơ của cô rõ ràng như vậy, cô còn chưa gặp chúng lần nào mà, chúng rõ ràng chỉ là mấy đứa nhóc tán chín tuổi.
Vả lại, người b.ắ.n họ không phải bọn Nhật.
Giấc mơ này quá chân thực, giống như nó đã xảy ra trong thực tế, nhưng bối cảnh của thời đại rõ ràng không phải bây giờ.
“Lão Đại à, chị bị lỏng não rồi à, chị nói gì đi chứ!” Sói Xám Lớn thấy Ưu Ưu nằm im không nhúc nhích, không nói gì chỉ nhìn lên trần nhà, cậu ta hơi hoảng, đưa hai ngón tay ra phẩy phẩy trước mặt Ưu Ưu.
“ y!” Đột nhiên cô chụp lấy tay của Sói Xám Lớn rồi hất tay cậu ta lên, Sói Xám Lớn đang đau đớn thì bỗng Lão Đại của bọn họ ngồi bật dậy.
Nơi này là quân doanh, là kí túc xá của cô.
Ưu Ưu lắc lắc đầu cho tỉnh táo, đầu cô hơi đau, giống như đang say rượu vậy, một lúc sau cô mới ý thức được trở lại: “Này, tôi ngủ bao lâu rồi vậy?”
Sói Xám Lớn nghe cô hỏi được bèn nhẹ nhàng thở ra.
“Lão Đại, chị ngủ có…” Sói Xám Lớn đưa tay lên, mắt nhìn vào chiếc đồng hồ Reda được đeo trên tay trái: “Bây giờ là 20 giờ mà chị khoảng 12 giờ đêm qua tụi em đã cứu chị đó.”
Mặt Ưu Ưu vẫn không cảm xúc, cô mặc quân ngụy trang, áo cũng là áo ngụy trang, cô hất mái tóc dài của mình lên, đầu cô còn quấn băng gạt nhưng cô lại muốn xuống giường: “Tối hôm qua, lính đánh thuê là người của Vương Hậu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1297.html.]
Giọng cô lạnh tanh, đi tới chỗ tường có treo một cái gương, thấy băng gạc trên đầu, cô đưa tay gỡ chúng xuống.
Bên phải huyệt thái dương, rõ ràng là có người b.ắ.n cô một nhát nên giờ vẫn còn vết thương.
“Vậy mới khẳng định là, trừ bà ta ra thì không ai dám ám sát Lão Đại!” Sói Xám Lớn gấp gáp nói, sau đó cậu ta liền nói thêm: “Lão Đại, tôi rót nước cho chị!”
Ưu Ưu quay người lại: “Vương Hậu biết tôi còn sống!”
Còn có anh Đình, bây giờ, anh có đang đi tìm cô không.
Cố Diệp Phi
Sói Xám Lớn nói, bọn họ vẫn chưa tung thông tin cô còn sống ra ngoài, sau khi cứu cô, bọn họ lập tức rút lui, đến cảnh sát cũng không biết cô có được cứu hay chưa.
Ưu Ưu không nói chuyện, tay cô đưa ra, cầm máy điện thoại lên.
Điện thoại của anh thì không liên lạc được, cô gọi đến quán bar thì không ai bắt máy, điện thoại di động của cô ném đâu rồi không biết, trong quán có DJ, nhưng cô không nhớ số.
“Sói Xám Lớn, đưa tôi qua gặp Đường Thiếu Đình đi, nói với anh ta một tiếng, anh ta biết tôi không c.h.ế.t anh ta mới yên tâm!” Ưu Ưu ra lệnh.
Cô lập tức mang ủng chiến vào, cầm áo khoác ngụy trang, ra khỏi kí túc xá, đến khu vực phòng họp.
Một t.h.i t.h.ể đã được vớt lên, nhìn thấy không phải Ưu Ưu, Đường Thiếu Đình thở phào nhẹ nhõm.
Anh thuê đội cứu hộ chuyên nghiệp lặn xuống, tiếp tục tìm cô.
Anh đứng qua một bên, nửa quần áo phía trên đã khô rồi, anh ngậm lấy điếu thuốc, tóc anh ướt sũng, anh tìm mọi cách để chiếc điện thoại di động trong tay bắt được sóng.
“Cô ấy đang ở đâu?” Nghe nói Ưu Ưu chưa chết, anh kích động hỏi.
Hai người đàn ông lắc đầu, lúc này, điện thoại của anh reo lên, là Ưu Ưu gọi tới.
Đường Thiếu Đình bấm nút nhận cuộc gọi, anh nghe bên trong truyền đến âm thanh quen thuộc của cô: “Anh Đình, em không sao, em được người ta cứu!”
Anh hít một hơi thật sâu, nhắm chặt hai mắt lại, cắn răng, cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.