NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1295
Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:50:19
Lượt xem: 5
Mấy tên đàn em chạy tới, khoác chăn bông lên người cho anh, anh cầm một điếu thuốc, đốt lên rồi hút, anh đứng trên bờ sông, nhìn mặt sông tĩnh lặng. Anh cố bình tĩnh, nhưng tay không ngừng run rẩy, trái tim anh còn run mạnh hơn.
Đầu anh trống rỗng, miệng quấn lấy khói thuốc, có như vậy trái tim anh mới dễ chịu hơn chút, có như vậy mới không cảm thấy sợ hãi.
Loại cảm giác này, anh đã từng trải qua rồi, là 6 năm trước, lúc mẹ anh qua đời.
Không có cảm giác đau đớn khổ sở, chỉ là đầu óc trống rỗng, trái tim không ngừng run rẩy, vô vọng vô cùng.
Hút xong một điếu thuốc, anh vứt tàn thuốc đi, lúc này anh vẫn muốn lao xuống dòng nước kia, nhưng bị A Phong ngăn lại: “Anh Đình, vãn nên đợi đội tìm kiếm chuyên nghiệp tìm kiếm, anh cứ như vậy cũng không giúp được gì đâu.”
Anh không nghe, vẫn khăng khăng muốn nhảy xuống.
Từ ngày quen biết cô, suốt ngày cô cứ nhao nhao, đi cùng cô anh cảm thấy vô cùng thoải mái, cô đáng yêu, lại có chút lạnh lùng, anh đối với cô chính là cảm giác chung ý.
Chung ý nghĩa là yêu thích.
Lúc cô khóc lóc trước mặt anh, lúc cô như bây giờ, sống c.h.ế.t không rõ, anh mới nhận thức được tình cảm của mình với cô, không có cô anh cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Ưu Ưu!” Anh gọi lớn tên cô, âm thanh cuồng loạn.
Xung quanh không có bất cứ hồi âm nào, không biết tung tích.
Sắc hồng của bình minh bao trùm khắp nơi.
Cố Diệp Phi
“Đội trưởng đội quân y nói hiện tại đã không còn gì đáng ngại rồi, chỉ là chưa tỉnh, có cần gọi điện thoại cho bạn trai cô ta báo một tiếng bình an không ạ?” Hai người đàn ông mặc đồ ngụy trang, đứng ở cửa doanh trại, nói với một trung tá lục quân.
“Chờ cô ấy tỉnh lại rồi tự cô ấy gọi.” Đội trưởng nghiêm túc nói, nói xong liền sải bước đi.
“Sói Xám Lớn” nhìn bóng lưng của đội trưởng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1295.html.]
Cái gì mà thù hận, cái gì mà oán niệm.
Sao lại không trực tiếp nói với người ta cho rồi, để người ta đỡ lo lắng chứ.
“Sói Xám Lớn” là biệt danh mà Ưu Ưu đặt cho anh ta, biệt danh lúc trước của anh chỉ có hai chứ “Sói Xám” mà thôi.
Trong doanh trại, Ưu Ưu mặc đồ ngụy trang, đầu quấn dải lụa trắng, nằm trên tấm phảng cứng. Chiếc xe việt dã rơi xuống nước, lúc cô tỉnh lại đã mở cửa xe ra, rất nhanh liền được người bên trên cứu rồi đưa tới đây.
Nhưng sau khi được cứu không lâu, cô lại bị hôn mê sâu.
Trong lúc hôn mê, tay cô vẫn cầm chặt góc chăn màu xanh quân đội, không thể nào thoát khỏi cơn ác mộng.
Trong giấc mơ.
Cô mơ mình đang ở những năm loạn lạc, chiến tranh khói lửa không ngừng, quân xâm lược nước Nhật Bản xâm lấn, đốt nhà g.i.ế.c người, không việc xấu nào mà không làm.
Ở chợ, một người con trai cắt đầu húi cua, mặc trường sam bị bọn giặc ngoại xâm cột vào cây thánh giá, lưỡi lê của cây s.ú.n.g trường hướng thẳng vào người anh ta, bời vì đêm trước người này đem người đến cướp lương thực của chúng nên bị bắt rồi sắp bị hành quyết.
Người này chính là Đường Thiếu Đình.
Lúc này một thiếu nữ mặc đồ trắng nhanh chóng chạy tới, đi sau còn có một người đàn ông trung niên, khom người nói gì đó với đội trưởng người Nhật, sau đó đưa cho hắn ít tiền, người phụ nữ nhanh chóng tiến lên.
Cô đến trước mặt anh, ôm lấy anh, thì ra cô lặng lẽ giấu con d.a.o găm trong tay, cô âm thầm cắt dây thừng cho anh, sau đó đưa cho anh một cây súng.
“Cảnh U, cô đi cho tôi, trước khi chết, người Đường Thiếu Đình tôi không muốn gặp nhất chính là cô, cô khiến tôi chán ghét vô cùng, cô còn không rõ sao?” Người con trai đó cắn răng nói.
“Giáo mác bọn họ đều giấu trong đám người kia, lúc bọn họ bắt mấy tên giặc, thì anh chạy mau.” Người thiếu nữ nói với anh nhưng anh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, cô ôm chặt lấy anh.
Anh mà chạy, bọn chúng chắc chắn sẽ b.ắ.n c.h.ế.t cô.
Đây cũng là chút tình yêu cuối cùng mà cô dành cho anh.