NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1290
Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:49:19
Lượt xem: 5
Trong quán bar huyên náo, âm thanh mọi người trò chuyện ồn ào , ánh đèn nhấp nháy, một người đàn ông đi đến gần cô gái đang uống rượu, tay trái cô cầm chai rượu tay phải cầm ly rượu, ngẩng đầu, một hơi cạn sạch chất lỏng trong ly như đang uống nước.
Đó là rượu mạnh 43 độ!
“Anh Đình về rồi!” Người pha chế mặc áo sơ tri trắng vest đen, thắt chiếc nơ cổ màu đen, nhìn thấy Đường Thiếu Đình, lên tiếng chào hỏi.
Chị Đình đang uống rượu của họ như không nghe thấy, lúc này đang rót rượu, rượu trong chai trên tay trái đã vơi đi hai phần ba, anh Đình của họ đang ngồi xuống ghế bên cạnh cô, cặp chân dài chống xuống đất.
Ưu Ưu vừa định ngẩng đầu uống rượu, ly rượu trong tay phải bị người ta cưỡng chế cướp đi, sức lực rất lớn, cô không vui xoay đầu qua, đúng lúc nhìn thấy gương mặt của một người nào đó mà cô đang nhớ nhung, cô lắc cái đầu đã hơi choáng váng của mình, khóe miệng bên phải vểnh lên, lẩm bẩm gọi: “Anh Đình!”
Cố Diệp Phi
Trong đầu toàn là cảnh tượng lần đầu tiên họ gặp nhau…
Trong nhà kho, một người đàn ông lãnh khốc mặc quần áo màu đen, tai trái đeo một chiếc khuyên tai kim cương, cầm s.ú.n.g lục đen trong tay phải, chống đôi chân dài ngồi trên thùng gỗ, ngậm một điếu t.h.u.ố.c lá trong miệng, nét mặt lạnh lùng.
Bé gái 16 tuổi yếu đuối vô năng, cuộn tròn ngồi xổm ở góc tường, sợ hãi nhìn ba tên bắt cóc đang nhìn chằm chằm cô như hổ đói!
“Công chúa nhỏ của nước T, lớn lên thật ngọt ngào!”
“16 tuổi, còn là một đứa trẻ nhỉ?”
“Giết đi quá đáng tiếc, anh Đình, dứt khoát để các anh em chơi trước!”
Ba tên đàn ông, ánh mắt tục tĩu, nụ cười dâm loạn, không dừng bước đi đến gần cô, cô gái sợ đến không ngừng co rúm vào góc tường, thế nhưng, không còn đường lui, cô cứ lắc đầu mãi, cảm giác đáng sợ như rơi vào vực sâu, cô sợ đến nỗi không thể phát ra tiếng, nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt.
Người đàn ông ngồi ở đó, cũng đứng dậy, đi qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1290.html.]
“Anh Đình, anh chơi trước, anh chơi chán rồi thì vứt cho tụi em, thế nào?” Ba tên đàn ông thấy anh đến gần, vội nịnh nọt nói.
Anh đột nhiên giơ s.ú.n.g bóp cò b.ắ.n vào đầu tên thuộc hạ vừa mới nói chuyện, mặt đầy hung ác nói: “Chơi cc*! Nhanh dọn đường, lãng phí thời gian cái gì?”
Anh nổi cơn thịnh nộ xong, đi đến bên góc tường, túm lấy cô gái đang sợ đến run rẩy cả người lên, động tác thô bạo, cô bị anh vác ra khỏi nhà kho, đi về bờ sông.
“Đừng g.i.ế.c tôi! Đừng g.i.ế.c tôi!” Cô khóc lóc hét lên, nhắm chặt đôi mắt, toàn thân run rẩy, đầu bị họng s.ú.n.g chĩa vào.
“Nghe thấy tiếng súng, em nhảy vào trong nước, sẽ có người cứu em đi! Cô gái, cá lớn nuốt cá bé, em trốn được một lần không thể trốn được lần nữa đâu, cho nên, em phải trở nên mạnh mẽ!”
Lúc cô tưởng mình sẽ c.h.ế.t đi, bên tai lại vang lên giọng nói đàn ông trầm thấp.
Cô chợt mở to hai mắt, đúng lúc nhìn thẳng vào gương mặt lãnh khốc, tiếng s.ú.n.g vang lên, cơ thể cô nghiêng về sau, rơi vào trong dòng sông…
Trong quán bar, Ưu Ưu vẫn luôn thất thần ngắm nhìn anh, nước mắt không tiếng động rơi xuống, trong tầm nhìn mơ hồ, dung mạo của anh, lúc sáng lúc tối, dáng vẻ cô càng khóc càng tủi thân…
Đường Thiếu Đình vẫn luôn đơ người ra, hơi bơ vơ, sao cô về nhà ngoại một chuyến thì uống rượu giải sầu ở đây, còn khóc nữa?
“Sao thế? Bà ngoại không đồng ý gả em cho anh à?” Anh hơi cứng ngắc giương khóe môi, cười dịu dàng hỏi, một tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Anh Đình, mệt thật ấy…” Trở nên mạnh mẽ, rất mệt, rất cực khổ!
Cô nhìn anh, rơi nước mắt, khóe miệng lại vươn nụ cười, làm nũng với anh. Lời nói này, là câu trả lời cho câu nói năm ấy anh nói với cô.
Dù rằng thời gian qua cô rèn luyện bản thân thành một người sắt thép, không còn mềm yếu, không còn bị người ta bắt nạt, thậm chí đang từng bước báo thù, nhưng lúc đối diện với anh, cô chỉ là một cô gái cần được yêu thương bảo vệ.