NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1268
Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:44:10
Lượt xem: 8
Đường Thiếu Đình đưa mắt ra hiệu với DJ, DJ nhanh chóng đi ra cửa sau của quán, mở cửa ra, sơ tán khách khứa ra ngoài!
Cửa vừa mở, mọi người liền như đàn ong vỡ tổ mà tràn ra ngoài, cũng có mấy người lớn gan, ở lại hóng chuyện, có người còn nghĩ trong lòng, sợ là sau này quán bar Căn Cứ không thể kinh doanh nữa rồi.
Cho dù anh Đình có trâu bò, không sợ trời không sợ đất, chống đỡ được ở khu này, nhưng anh có trâu bò thế nào thì sao có thể trâu lại bang Hắc Ưng kia chứ?!
Trong tay mấy tên đàn ông kia còn cầm d.a.o găm, gậy gộc, bước đi về phía anh.
Người trong quán bar cũng rời đi gần hết, mấy người nhân viên cũng đã ra ngoài, Đường Thieus Đình vốn tưởng rằng Ưu Ưu cũng sẽ sợ tới mức ôm đầu chạy ra ngoài, nhưng không ngờ, vật nhỏ vẫn vô cùng bình tĩnh mà đứng ở đó, không chút sợ hãi.
Cô bạn gái nhỏ của Đường Thiếu Đình anh cũng gan dạ đó chứ!
Chỉ là, an toàn của cô là quan trọng nhất.
“Ngona, ra ngoài trước chờ anh!” Anh đi đến trước mặt cô, cúi đầu dịu dàng mà nói.
Anh sợ sẽ dọa cô sợ.
“Anh Đình, em muốn bảo vệ anh!” Cô nhóc con trông có vẻ mềm yếu, nhưng vừa lên tiếng, lại có được một nguồn sức mạnh kiên định đến dị thường, tràn đầy khí thế!
Cô muốn bảo vệ anh?
Đường Thiếu Đình bật cười.
Lúc này, cảm giác từ phía sau có một luồng gió mạnh lướt, đầu anh lách sang trái, tránh được cây gượng của đối phương, đưa tay lên dùng sức bắt được, anh dùng sức lực to lớn mà giành lấy cây gậy!
“Ưu Ưu, tránh ra!” Anh cất tiếng nói.
Ưu Ưu nghe lời mà lùi về sau vào bước, nhìn thấy sau khi anh giành được cây gậy bóng chày, liền bắt tay vào giải quyết mấy tên lưu manh, cô đứng bên cạnh im lặng mà quan sát!
Cô đúng thật là muốn bảo vệ anh.
Nếu như một mình anh thật sự không chống đỡ nữa, cô sẽ ra tay giúp anh, cô không muốn đám lưu manh kia động đến một sợi tóc của anh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1268.html.]
Người đàn ông cầm gậy đưa chân đá vào bụng tên đang tấn công mình, đối phương lập tức lảo đảo về phía sau, thân người nặng nề mà va vào bàn, tên thứ hai xông đến, anh lập tức phóng chiếc gậy qua bên đó!
Lấy một chọi năm, từng đòn từng chiêu, đều vô cùng dứt khoát cũng tàn nhẫn!
Không phải là anh không biết Hắc Ưng, nhưng anh khinh, trước kia anh đã từng vì chuyện nhập hàng mà giao thủ với bọn họ!
Trong khi đang giải quyết mấy tên lưu manh đó, khóe mắt anh vẫn luôn liếc nhìn về dáng người nhỏ nhắn ở bên phải, anh không thể để cho đám lưu manh đụng đến cô dù chỉ một chút!
Rất nhanh năm tên côn đồ đều đã ngã xuống, chỉ còn lại tên cầm đầu kia, đang phẫn nộ mà nhìn về phía Đường Thiếu Đình, dáng vẻ như nổi lên ác tâm mà muốn độc chiến với anh, còn cong ngón tay lên mà khiêu khích anh.
Đường Thiếu Đình vì đánh nhau mà đổ mồ hôi nóng rực cả người, khóe miệng cong lên, đôi tay nắm lấy cổ áo thun, một phát kéo lên, cởi áo ra, để lộ dáng người trán kiệt thấm đẫm mồ hôi.
Cơ bắp tráng kiện gợi cảm, từng khối từng khối một, hoàn toàn không giống với việc ăn bột protein trong phòng tập thể hình, trông anh càng nam tính càng hoang dã hơn!
Tên lưu manh cầm đầu hét lớn một tiếng, cầm lấy cây gậy mà lao về phía anh!
Đường Thiếu Đình cầm chiếc ghế nhựa ở bên cạnh đạp vào người anh ta, một đòn này cũng đủ làm cho đối phương choáng váng, tiếp theo đó lại đạp vào chân, làm cho đối phương ngã xuống đất.
Cố Diệp Phi
Bảy người, toàn bộ đều bị thương.
“Không biết tự lượng sức!” Đường Thiếu Đường khinh miệt mà nhìn bọn họ, vừa khinh thường lại mỉa mai mà nói, “Nhớ kỹ! Quán bar Căn Cứ, cùng với toàn bộ cửa hàng trên cong phố này, sẽ không nộp cho bọn mày một đồng tiền nào, toàn bộ đều do Đình Tử tao bảo kê! Cút!”
Mấy tên lưu manh vật vã mà bò dậy, cò chưa đứng thẳng người lên đã đi ra ngoài, tên cầm đầu còn có chút không phục mà đi đến trước mặt Đường Thiếu Đình trừng mắt với anh một cái!
Đường Thiếu Đình lau đi mồ hôi trên trán, khi xoay người lại, liền nhìn thấy côn bạn gái nhỏ của anh mặt không biến sắc mà đứng ở đó!
Anh đúng thật là phải hoàn toàn thay đổi cách nhìn đối với cô!
“Rất có phong cách của chị dâu!” Anh nhìn cô, nở nụ cười mà nói.
Ưu Ưu đi đến bên cạnh anh, cô nhướng mày lên, “Anh có ý gì? Em vốn không phải là chị dâu sao?”
Anh vừa thở hổn hển vừa lau mồ hôi, mới định mặc áo vào liền nhíu mày lại, nhận thấy được cách biểu đạt của mình đã bị hiểu lầm, “Là rất có phong cách của chị dâu trong lòng anh!”
Bóng dáng của Diệp Kiều chợt lóe lên trong đầu anh.