NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1253
Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:02:06
Lượt xem: 6
Chính xác là bị đau cơ, đặc biệt là ở nơi nào đó, vừa nóng vừa rát, phần đùi trong cũng bị đau chút chút, cảm giác giống như bị trầy da.
Cô nhớ lại, bản thân mình lại bị người đàn ông thô bạo Đường Thiếu Đình kia, ở trên giường tra tấn đến chết!
Một lần hai lần ba lần…….
Vậy mà cô lại không đếm được anh đã muốn cô hết bao nhiêu lần, bao nhiêu lâu, tóm lại, từ sau lần cuối cùng hai mắt cô nhắm chặt lại, thì đã không còn biết gì nữa rồi!
Thật đáng hận!
Trên người cô cũng càng có nhiều chỗ nhức mỏi hơn, cảm giác càng rõ ràng, so với ngày đầu tiên kết thúc huấn luyện khi nhập ngũ còn khó chịu hơn nữa, khắp cả người, không có khối cơ bắp nào không cảm thấy đau!
“Gâu gâu gâu!”
Nghe thấy rõ ràng tiếng kêu của Thịt Kho Tàu cùng Cơm Trắng, cô cũng mở mắt ra, liền nhìn thấy được khung trần nhà quen thuộc.
“Xịt”
Cảm giác nhức mỏi toàn thân vô cùng rõ ràng, làm cho cô cũng phải hít một hơi thật sâu!
Cô chưa chết!
Nhưng mà, cũng chỉ còn lại một hơi tàn!
“Đường Thiếu Đình!” Trong đầu cô tràn ngập hình ảnh anh cần cù cày cấy trên người mình, mồ hôi tuôn đổ như trút nước, cùng với đó là hình ảnh bản thân không chút tiền đồ mà không ngừng khóc lóc xin tha, trông cứ như cô càng khóc, thì anh lại càng tàn nhẫn hơn!
Đồ xấu xa!
Hỏng mất rồi!
Tên khốn khiếp!
Làm gì có người chú tốt bụng mà sáu năm qua, cô chưa từng quên, người đã từng cứu cô một mạng, hơn nữa còn khích lệ cô lột xác từ một bé thỏ trắng biến thành hồ ly giảo hoạt!
“Hu hu” Đau lòng quá đi!
Cô chỉ muốn ngồi dậy, nhưng mới vừa động đậy, cả người như tan rã thành từng mảnh, cái miệng nhỏ lập tức cất tiếng than khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1253.html.]
Cố Diệp Phi
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, là Đường Thiếu Đình đến xem cô đã dậy hay chưa lần thứ N, mới vừa bước vào, đã nghe được tiếng than khóc nhỏ nhẹ, anh liền mỉm cười, sải chân đi đến bên chiếc giường lớn.
Tuy rằng cả người vô cùng nhức mỏi, nhưng mà, người đã từng được huấn luyện như cô vẫn vô cùng cảnh giác với tiếng bước chân.
“Tên lừa đảo, còn chưa dậy nữa sao? Em đã ngủ hơn một ngày rồi.” Người đàn ông đi đến bên đầu giường, cúi xuống, nhìn thấy người con gái trông vô cùng suy yếu nằm trên giường, cười tủm tỉm mà nói.
“Ha!” Ưu Ưu vốn còn đàn nằm, cả người lại đột nhiên dùng sức, hét lớn một tiếng rồi đứng dậy, trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài, là áo của anh, bị anh coi như là áo ngủ mà mặc vào cho cô.
Anh nhìn cô như cá chép trở mình, đột ngột nhảy dựng lên, đứng thẳng trên giường, mà gương mặt chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay đó, lại đang oán giận mà trừng mắt nhìn anh!
“Đường Thiếu Đình! Anh là tên khốn khiếp! Đi c.h.ế.t đi!” Ưu Ưu lạnh lùng mà nói, cô đứng trên giường, nâng đùi phải lên tung một cú đá vào gương mặt điển trai tuấn tú của anh!
Cô muốn đá một cái cho răng anh rơi đầy đấy!
Anh bên này lại chỉ nhìn thấy tên lừa đảo đột nhiên cả người tràn ngập sức mạnh giống như một đấu sĩ, muốn lao vào đánh anh!
“A!”
Nhưng mà, mới vừa nhấc chân lên, cô liền té lăn quay xuống giường, còn phát ra âm thanh thật thảm thiết!
Nhìn thấy tên lừa đã ngã quỵ xuống giường, người đàn ông liền bật cười, anh tiến lên một bước, nở nụ cười mà nhìn người con gái đáng yêu nằm trên giường, giận dữ đến mức hoài nghi cuộc đời kia.
Ưu Ưu lại co đầu gối lên muốn đạp anh một cái, nhưng đầu gối lại rơi xuống mặt cô.
Cô thật sự là không còn chút sức lực nào cả!
Bị anh ép khô hết rồi!
Người đàn ông đứng bên mép giường, đứng từ trên cao mà nhìn cô, trên chiếc áo vest màu đen, những nơi để hở ra ngoài đều có thể nhìn thấy những vết cào rất rõ ràng, đó đều là kiệt tác của cô!
“Còn muốn đánh tôi sao? Không sợ chú cho em ngủ thêm một ngày hai đêm nữa hay sao hả? Tên lừa đảo không biết tự lượng sức!” Anh ngồi xuống, đưa tay xoa mặt cô, cười tủm tỉm mà giễu cợt.
Đáng ghét!
Ưu Ưu trợn mắt với anh, cô giận đến miệng cũng chu lên như cá vàng, cảm giác nhức mỏi toàn thân rõ ràng như nhắc nhở cô anh đáng ghét cùng cầm thú đến mức nào!
Nhìn thấy dáng vẻ cô giận đến mức chỉ muốn lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t mình, Đường Thiếu Đình lại càng cười tươi hơn nữa!
“Anh Đình, anh có biết rằng heo c.h.ế.t thế nào hay không?” Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, khoé môi cong lên, ý tứ sâu xa mà cất tiếng.