NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1210
Cập nhật lúc: 2024-10-03 18:43:15
Lượt xem: 4
Nhưng nhiều năm qua anh vẫn luôn nhớ mãi không quên cô, vẫn lấy thân phận “bạn thân” mà ở bên cô.
“Anh Quân, anh không yêu em sao?”. Cô ngửa đầu nhìn anh, nhìn thật sâu vào mắt anh, nghiêm túc hỏi.
Trái tim đồng chí Đỗ Quân bị d.a.o cắt lần nữa, anh rũ mắt nhìn cô: “Nhuyễn Manh Manh, em bị rét lạnh thành đồ ngốc rồi hả? Muốn anh yêu em, trừ khi mặt trời mọc đằng tây!”
Anh khẩu thị tâm phi mà kiêu ngạo nói.
Nhuyễn Manh Manh nhìn anh, ưỡn n.g.ự.c lên: “Vì sao không yêu em? Em không đủ nữ tính sao?”
Cô lùi về sau hai bước, vén mái tóc dài lên, lộ ra cái cổ thiên nga trắng như tuyết, bộ n.g.ự.c đẫy đà sau chiếc áo lót màu đỏ lấp ló nơi cổ áo chữ V sâu hoắm, đường nét thật sinh động…
!!!
Người đàn ông yêu nghiệt quần áo xốc xếch dựa lưng lên ván cửa, hai tay nắm chặt, không ngừng nuốt nước miếng, cảm thấy mũi đau nhức, một luồng m.á.u nóng dồn lên não!
Bỗng mũi anh có thứ gì đó ấm áp chảy ra!
Lần này đến phiên madam trợn tròn mắt, anh chảy m.á.u mũi!
“Anh nhìn em không khác gì khi nhìn đàn ông cả!”. Đồng chí Đỗ Quân vẫn còn kiêu ngạo, vịt c.h.ế.t vẫn còn mạnh miệng.
Madam khoanh hai tay trước ngực, tà mị nhìn anh, mặt không đổi sắc: “Ông xã, anh chảy m.á.u mũi kìa!”
Bép, bép, bép, vả vào mặt này!?
Đồng chí Đỗ Quân sửng sốt một chút, sau đó đưa tay lên sờ, chỉ thấy trên ngón tay thật sự có máu!
“A a a a a a…”
Anh sợ đến mức hét chói tai.
Madam bĩu môi, bình tĩnh đi đến tủ thấp, rút ra một tờ giấy, đi tới trước mặt anh, lau m.á.u mũi giúp anh: “Anh xem, đàn ông mà cũng biết chảy m.á.u mũi sao?”
Đồng chí Đỗ Quân không còn lời nào để phản bác, đẩy cô ra, muốn chạy vào phòng vệ sinh trốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1210.html.]
“Anh quay lại cho em!”. Madam khí phách nói, sau đó tóm lấy áo anh, kéo anh đến giường, rồi dùng một tay đẩy anh ngã lên giường, mạnh mẽ đè anh lại!
Đồng chí Đỗ Quân từ trước đến nay chưa bao giờ thân mật với người bạn thân là Nhuyễn Manh Manh như đêm nay cả, bây giờ bị cô đè dưới người, anh sợ đến mức toàn thân căng cứng, mất tự nhiên, đặc biệt hơn là có một chỗ trong cơ thể đang nóng như lửa đốt vậy!
Cố Diệp Phi
Thật là khó chịu huhuhu…
Hai tay anh bị cô giữ chặt, đưa lên đầu, hai người dính sát vào nhau, “em gái” của cô mềm nhũn đè lên n.g.ự.c anh, cảm giác thật ấm áp, thật thoải mái…
Madam nhìn khuôn mặt tinh xảo của anh mà không hề chớp mắt: “Anh Quân, anh nói xem, vì sao em gả cho anh?”
“Báo đáp anh!”. Cậu nhỏ độn nói chắc như đinh đóng cột.
“Báo đáp cái đầu anh đấy!”. Madam tức giận đến mức muốn mổ đầu anh ra.
“Là chính mồm em nói!”. Đồng chí Đỗ Quân cau mày phản bác.
“Em là vì yêu anh, đồ ngốc!”. Madam khí phách nói, nói xong, cô chủ động hôn mạnh lên cánh môi mỏng kia, đầu lưỡi nóng rực gắng sức dò vào miệng anh…
Đồng chí Đỗ Quân đã c.h.ế.t lặng, đầu óc trống rỗng.
Thứ nhất là đột nhiên được cô tỏ tình nên giật mình, thứ ai là vì nụ hôn của cô!
Không biết qua bao lâu sau, bên tai chỉ còn lại tiếng mút mờ ám, trong miệng có chiếc lưỡi ướt át mềm mại đang không ngừng khuấy động, anh thấy cô nhằm hai mắt, không ngừng hôn mình…
Nhuyễn Manh Manh yêu anh!
Hồi tưởng lại những gì cô nói, đồng chí Đỗ Quân như hít phải thuốc lắc, madam hôn đến mức đầu lưỡi tê dại, cô buông lỏng cái tên đàn ông dường như chẳng biết gì về chuyện tình cảm này ra: “Anh Quân, rốt cuộc anh có được không đó? Nếu thật sự không được thì chúng ta đến Hong Kong làm thụ tinh nhân tạo đi ~!”
Tuy cô rất mạnh mẽ, nhưng mà trong phương diện này, cô cũng vẫn là một tờ giấy trắng!
Cô thất vọng trượt xuống khỏi người anh, chuẩn bị xuống giường, nhưng còn chưa xuống thì đột nhiên bị anh kéo trở lại, cô ngã lên giường, sau đó bị anh đè dưới người!
Anh phản công cô!
Ánh mắt người đàn ông sáng quắc, đôi con ngươi đen láy như thể đốt lên hai ngọn lửa ham muốn sáng rực, trông anh không hề yếu ớt e lệ nữa, ngược lại thì rất đàn ông!
“Ai nói anh không được?!”. Đồng chí Đỗ Quân cắn răng, hùng hồn nói.