Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1200

Cập nhật lúc: 2024-10-03 18:40:51
Lượt xem: 13

Nhà ở Đường Thiếu Đình ở cạnh biển, mặt hướng ra biển lớn, một ngôi nhà nhỏ hai tầng, có sân và hàng rào.

Vừa mới vào cổng thì đã có hai con husky nhỏ chạy từ trong nhà ra, chúng nó có vẻ chỉ mới mấy tháng, lúc chạy tới trước mặt Đường Thiếu Đình, chúng nó ngồi chổm hổm ngay ngắn, ngửa đầu nhìn Đường Thiếu Đình, thè cái lưỡi mềm mại hồng phấn ra, trông vừa ngu vừa đáng yêu, rất dễ thương!

“Đáng yêu quá! Anh nuôi à?”. Diệp Kiều ngồi xổm xuống nhìn hai con husky, cười hỏi.

Hoa văn trên mặt chúng nó đối xứng nhau, trông vô cùng xinh xắn.

Đường Thiếu Đình khom người, nói với vẻ mặt tự hào: “Nó là con anh, nó là con dâu anh! Con trai anh tên là Thịt Kho Tàu, em Kiều, em đoán xem con dâu anh tên gì?”

Lúc anh ta nói “Thịt Kho Tàu”, con husky bên trái không ngừng phe phẩy cái đuôi ngắn.

“Gà Luộc!”. Diệp Kiều nhìn vợ của Thịt Kho Tàu, lớn tiếng nói, nhưng mà nó không phản ứng chút nào, cứ ngu ngốc nhìn cô, Lục Bắc Kiêu ở bên cạnh nhìn hai cái người ngây thơ này, không nói lời nào.

“Hả? Không đúng à, đỏ đối trắng, kho đối luộc, thịt heo đối thịt gà!*”. Diệp Kiều khôn khéo phân tích, tự cảm thấy câu trả lời của cô rất hợp tình hợp lý.

(*) Thịt kho tàu là “hồng thiêu nhục”, gà luộc là “bạch thiết kê”, nên mới nói vậy.

“Ngốc, còn cá hấp, cá luộc, tôm rim thì sao!”. Đường Thiếu Đình nhìn cô, ghét bỏ nói, lại nhìn về phía con husky đang ngồi chồm hổm bên phải: “Thịt kho tàu đương nhiên là xứng với cơm trắng nhất! Cơm Trắng!”

Vợ của Thịt Kho Tàu tên là Cơm Trắng!

Diệp Kiều: “…”

“Thế mà em vẫn nghĩ thịt kho tàu với bánh bao hấp là hợp nhất!”. Diệp Kiều cãi lại, trợn trắng mắt, sau đó đứng dậy nhìn Lục đại ma vương: “Anh Kiêu, về nhà chúng ta cũng nuôi một con husky có được không?! Nhìn ngốc ngốc! Rất đáng yêu!”

Lục Bắc Kiêu nhướn mày, tỏ vẻ “Em chắc chứ?”.

“Em Kiều, không phải chứ, em nuôi chó mà cũng phải hỏi ý kiến của cậu ta à? Thật không có địa vị trong gia đình gì cả!”

Diệp Kiều không tức giận, ngược lại còn đắc ý cong môi: “Sai rồi, chuyện này liên quan đến địa vị của anh ấy trong gia đình! Anh Kiêu sợ em nuôi chó rồi thì nó sẽ tranh giành tình cảm với anh ấy! Anh Kiêu, em nói có đúng không?”

Hai cánh tay cô vòng lấy cánh tay anh, vẻ mặt kiêu ngạo.

Lục đại ma vương nghiêm túc gật đầu thừa nhận, anh nào dám không thừa nhận?!

Khoe khoang, lại khoe khoang rồi!

“Không thể nào, một thằng đàn ông còn có thể tranh giành tình cảm với một con ch.ó á? Ngây thơ!”. Đường Thiếu Đình lại cố ý nói móc Lục Bắc Kiêu, chỉ vì không muốn vợ chồng họ khoe khoang tình yêu một cách vô đạo đức.

Anh ta vừa nói vừa vào nhà: “Em Kiều, sau này Thịt Kho Tàu với Cơm Trắng mà sinh con, anh sẽ vận chuyển bằng đường hàng không đến cho em một con, để nó tranh giành tình cảm với em rể! Có được không? Anh đã nói với em rồi, husky rất đáng yêu…”

Anh ta đi tới cửa, mở cửa ra, làm tư thế mới, anh ta đang cười, trong lúc lơ đãng, anh ta liếc nhìn vào nhà, sau đó nụ cười cứng lại…

Cố Diệp Phi

“Được! Lục Tiểu Vũ nhất định sẽ thích husky vô cùng!”. Diệp Kiều vui vẻ nói, sau đó đã đi cùng Lục Bắc Kiêu tới cửa, nhìn vào trong…

“OMG!”. Đường Thiếu Đình vốn dĩ sửng sốt rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, anh ta ôm đầu hét lớn, nhìn căn nhà đã hoàn toàn thay đổi! Quần áo, vớ anh ta treo trong tủ trên tầng hai, đều bị kéo xuống hết, ngổn ngang một đống, khắp nơi đều thế, cái ghế sofa ở tầng một bị gặm tan tành, bung hết cả đệm ở bên trong ra!

Còn có thức ăn cho chó vương vãi khắp nơi!

Anh ta xoay người lại nhìn hai con ch.ó đang ngồi chồm hổm ngoài hành lang trông rất là ngoan ngoãn và đáng yêu, chúng nó còn nghẹo đầu, nhìn anh ta bằng ánh mắt vô tội nữa chứ.

Còn Lục Bắc Kiêu, tỏ vẻ đã biết rõ trong lòng, chẳng có gì đáng ngạc nhiên, nói một cách sâu xa: “Đội phá dỡ chuyên nghiệp, người anh em, giữ được cái người anh là tốt rồi!”

Đường Thiếu Đình nổi điên trừng mắt nhìn hai con chó: “Em Kiều, anh sẽ tặng em hai con này ngay bây giờ! Anh chịu phí vận chuyển!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1200.html.]

Diệp Kiều tỏ vẻ không dám nhận: “Sau này em vẫn nên chuyên tâm nuôi chồng thôi, đó mới là con đường đúng đắn!”

Lục đại ma vương trưng vẻ mặt đắc ý.

Đường Thiếu Đình hết nói nổi: “Hôm nay chúng ta ăn thịt kho tàu với cơm trắng là được nhỉ!”. Anh ta trừng mắt nhìn hai con chó, cắn răng nghiến lợi nói.

“Gâu gâu gâu!”

“Gâu gâu gâu!”

Hai con husky lớn tiếng kháng nghị, còn tạo phản mà cắn ống quần anh ta!

Biểu cảm của Đường Thiếu Đình rất phong phú, rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm mà đạp bay hai con chó, vào nhà thu dọn “chiến trường”, để hai người họ chờ trong sân.

“Người anh em này chắc là M đấy, thích bị ngược đãi! Một lão côn đồ độc thân lại con nuôi hai con husky! Đến chó cũng thành đôi!”. Lục Bắc Kiêu cay cú nói.

“Nào chỉ là chó! Trời sẩm tối, mèo hoang ở gần đây còn tới ngược đãi tôi nữa đấy, chuyên gia tìm tới ban công nhà tôi để mà giao phối thôi!”. Giọng của Đường Thiếu Đình vang lên từ trong nhà.

Diệp Kiều cười đến cong người, đau cả bụng!

“Chờ đến khi nào Đình Tử tôi tìm được bà xã rồi thì tôi sẽ ngược đãi cái đám súc sinh này mỗi ngày!”. Giọng của Đường Thiếu Đình lại vang lên, nghe rất là buồn bực.

Tiệc chia tay được chọn là tiệc nướng trên bãi biển. Đường Thiếu Đình là một nhân tài đi đến đâu cũng thành đại ca được, tới bên này hơn ba tháng mà đã có một nhóm đàn em đi theo anh ta rồi, bọn họ đi mua nguyên liệu nấu ăn, vĩ nướng, thức uống…theo sự chỉ huy của Đường Thiếu Đình rồi.

Lúc màn đêm buông xuống, trên bãi biển sáng lên những chuỗi đèn nhỏ, ba người, hai con husky, còn có mèo hoang không sợ người, tụ tập chung với nhau.

Đình Tử phụ trách xiên đồ nướng, Lục đại ma vương phụ trách nhóm lửa, nướng, Diệp Kiều thì dọn các loại hải sản nhỏ đóng gói đã chín lên bàn.

Trong chốc lát, ba người ngồi xuống.

“Chúc mừng ba người chúng ta, tìm được đường sống trong chỗ chết, đại nạn không chết, sau này, tất sẽ hạnh phúc đến cuối đời!”. Đường Thiếu Đình bưng ly bia lên, nhìn hai người họ, cất giọng nói.

“Tất sẽ hạnh phúc đến cuối đời!”. Diệp Kiều lớn tiếng nói, sau đó cụng ly với anh ta, Lục Bắc Kiêu luôn kiệm lời ít nói, không nói gì, nhưng cũng cụng ly, sau đó uống một hơi cạn sạch, Diệp Kiều vừa mới uống chưa được vài hớp thì cái ly đã bị anh giật mất, anh thay cô uống hết phần còn lại, rồi đưa cho cô một quả dừa.

Diệp Kiều không thể làm gì khác hơn là lấy dừa thay bia, kính Đường Thiếu Đình.

“Anh Đình, em mời anh! Tám năm qua vất vả cho anh rồi! Diệp Kiều em không thể đáp tra, nhưng bất cứ lúc nào, chuyện của anh cũng là chuyện của em! Em…”. Cô còn chưa nói hết câu thì đã bị Lục Bắc Kiêu ngăn lại.

Lục đại ma vương bưng ly bia lên, nhìn về phía Đường Thiếu Đình ở đối diện: “Anh Đình, chuyện của cô ấy, càng là chuyện của tôi, cho nên, sau này anh có việc gì cần, Lục Bắc Kiêu tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết sức mình!”

Anh nghĩa khí nói bằng ánh mắt chân thành.

Đường Thiếu Đình cụng ly với anh, uống một hơi cạn sạch: “Chuyện trước kia, dừng ở đây đi, đừng ai nói với Đình Tử tôi mấy lời chua chát đó nữa! Hai người ghi nhớ người bạn này là tôi thì Đình Tử tôi đã vui lắm rồi!”

Anh ung dung nói.

Diệp Kiều cười, cô đương nhiên sẽ nhớ người bạn này, và là người anh ở kiếp trước!

Cô nghe hai người đàn ông nói về chuyện quân sự, tình hình quốc tế, sau đó khoe khoang sự trâu bò với nhau, khoe những vết sẹo trên người mình sau khi đã uống quá chén, vừa nam tính vừa đáng yêu.

Thịt Kho Tàu và Cơm Trắng nhảy lên băng ghế dài, ngồi bên bàn như người, vì cha Đường phạt chúng nó mà đến cả xương cánh gà nướng cũng không ném cho chúng nó.

Sau đó, Diệp Kiều lấy hai con cá biển nướng, đi sang bên cạnh xé nhỏ ra, đút cho đám mèo hoang.

Đường Thiếu Đình uống say mèm, được Lục Bắc Kiêu đỡ vào phòng, hai vợ chồng họ thì trở về khách sạn, ngày hôm sau lập tức về nước bằng máy bay tư nhân.

Loading...