Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1188

Cập nhật lúc: 2024-10-03 01:49:07
Lượt xem: 11

Quay trở lại dọc theo con đường ban đầu, những cơ quan đó không hoạt động, giống như chúng chỉ hữu dụng khi tiến vào, Ưu Ưu nhanh chóng ra ngoài mật thất. Cô cũng nghe thấy Lục Bắc Kiêu nói thuốc giải ở đâu nên mới theo tới, một mình cô đến không mang theo một ai khác, không thể đi nữa, nếu không:-

Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên cô dừng chân, ngược lại với ánh sáng cô có thể nhìn thấy ở lối vào của tầng hầm, từng tên lính đánh thuê cao to, vũ trang đầy đủ đang nhìn chằm chằm vào cô.

Cố Diệp Phi

Cô vô thức rút s.ú.n.g ngắn trên người ra nhưng lại nghe có người trong số bọn họ nói: "Tiểu công chúa nước T, xin lỗi rồi!"

Tuy nhiên một cơn mưa đạn bay về phía cô, Ưu Ưu vốn đang đứng đó di chuyển nhanh vài bước sau đó cuộn người thành quả bóng lăn vào một góc, đạn b.ắ.n về phía mặt đất chỗ cô. Cô nhanh chóng đứng lên chạy về phía mật thất.

Những lính đánh thuê thấy cô chạy thì vội đuổi theo.

"Cô bé này đúng là rất gian xảo!" Lính đánh thuê đuổi theo cô cảm khái.

"Tiểu công chúa nước T, cái danh tiểu hồ ly không phải gọi không vậy thôi!"

Ưu Ưu chạy thẳng đến cánh cửa của căn phòng bí mật đầu tiên, những tên lính đánh thuê kia mau chóng đuổi theo, cô kéo cảnh cửa mở cửa mật thất và đi về phía trước, mũi tên bí mật b.ắ.n ra.

Đi qua cửa thứ nhất một lần rồi nên cô đã quen. Cô xoay người nhảy lên nghiêng người, hàng loạt động tác tùy tiện né tránh những mũi tên độc kia. Sáu tên lính đánh thuê còn lại hai, Ưu Ưu tiếp tục chạy về phía trước, bọn họ tiếp tục đuổi theo.

Đến cửa thứ hai cô làm tương tự, những tên lính đánh thuê kia tiếp tục đuổi theo cô b.ắ.n vào những hình ảnh lính đánh thuê giả. Ưu Ưu hét lên ngã xuống, hai tên lính đánh thuê còn lại lập tức tiến lên g.i.ế.c cô!

--

Hai mươi người đi trước đều đã c.h.ế.t ở ba cấp đầu tiên, không có một t.h.i t.h.ể nào ở cửa thứ tư, sạch sẽ, yên lặng.

Lục Bắc Kiêu đứng ngoài cửa xuyên qua kính cường lực nhìn vào bên trong, tường nhẵn như gương, anh không nhìn thấy cạm bẫy hay cơ quan nào.

Anh vẫn cẩn thận mặc áo phòng độc rồi đi vào trong, máy dò độc trên người không phát ra bất cứ cảnh báo nào. Anh mặc bộ đồ bảo hộ chống hóa chất màu trắng và đeo mặt nạ phòng độc, đồng thời cầm một khẩu s.ú.n.g lục đen trên cả hai tay, người ở thế phòng ngự cẩn thận đi vào trong từng bước từng bước một, mắt quan sát bốn phía.

Dù đã là một quân nhân hơn 30 tuổi, trên người đàn vết thương, mảnh đạn vẫn còn găm vào đường nối xương bả vai phải, nhưng do tập luyện nghiêm khắc theo kiểu biến thái nên hiện tại thể lực vẫn có thể giữ tiêu chuẩn ở độ tuổi 20, thêm nhiều năm thực chiến nên hiện tại tố chất của anh hoàn toàn bậc nhất!

Lúc đi đến cửa cuối anh cảm nhận được vách tường phía sau có động tĩnh, anh vội quay người, s.ú.n.g trong tay nhắm thẳng vào.

"Tôi rất hiếu kỳ thằng nhóc nào sẽ là người may mắn thấy đoạn video này!" âm thanh thuộc về Bọ cạp độc vang lên, Lục Bắc Kiêu tháo mặt nạ phòng độc xuống nhìn đoạn video của Bọ cạp độc trên vách tường.

Ông ta ngồi trên xe lăn, trong tay cầm xì gà, nở nụ cười âm hiểm.

Khóe miệng Lục Bắc Kiêu nở nụ cười trào phúng đối mặt với hình ảnh của Bọ cạp độc, nghĩ đến ông ta đang ở mười tám tầng địa ngục, không ngờ Lục Bắc Kiêu anh còn có cơ hội nhìn thấy đoạn video này!

"Quỷ xui xẻo, tin tôi đi, đừng đi về phía trước nữa bởi vì chỉ có một con đường chết!" Bọ cạp độc lại nói còn giơ ly rượu vang ra hiệu mời trước ông kính.

"Bọ cạp độc, ông nghỉ ngơi ở địa ngục đi!" Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói, hình ảnh của Bọ cạp độc biến mất khỏi bức tường, anh tiếp tục đi lên phía trước.

Lúc vừa định mở cửa lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, anh xoay người lần nữa, s.ú.n.g nhắm chuẩn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1188.html.]

"Là tôi!" Ưu Ưu vịn vách tường, lớn tiếng nói.

Bàn tay đeo găng đen của cô ấy che đi cánh tay trái của mình, như thể bị thương!

Ưu Ưu nhanh chân đi về phía anh, "Tôi nhất định phải đi cùng anh, bên ngoài có người truy sát tôi bị tôi dẫn vào mật thất, c.h.ế.t hết rồi!"

Vừa rồi cô cố ý ngã xuống dẫn hai tên lính đánh thuê kia vào, bọn họ vừa định đến gần cô đã bị đạn trong cơ quan b.ắ.n trúng, c.h.ế.t toàn bộ. Cô nghe thấy tên lính đánh thuê nói với đồng bọn bên ngoài, bọn họ đang chờ chiến thắng ở bên trên, cho nên nếu cô đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm!

Một cô gái 22 tuổi đứng trước mặt Lục Bắc Kiêu, vẻ mặt không sợ, nét can đảm hiện lên lông mày hoàn toàn không phải là bạn gái của Đường Thiếu Đình như một bình hoa giống tưởng tượng của anh.

Lục Bắc Kiêu không nói gì, anh kéo cử ra ngoài, Ưu Ưu đuổi theo.

Đến khu vực an toàn, Lục Bắc Kiêu lấy ra một cuộn băng gạc trong ba lô và ném cho cô. Anh cũng không hỏi cô bị ai truy sát, cô là công chúa vương thất, chuyện tranh quyền đoạt vị là bình thường.

Cô kéo một đoạn băng gạc dài rồi ngậm một đầu vào miệng, tay phải quấn từng lớp băng gạc lên tay trái. Cô không trúng đạn mà chỉ bị viên đạn b.ắ.n sượt qua.

Cô đã được huấn luyện bài bản khi tự băng bó cho mình, như một quân nhân chuyên nghiệp!

Ở trước mặt người ngoài, Ưu Ưu rất ít nói, lạnh lùng, bình tĩnh, trưởng thành, không giống như ở trước mặt Đường Thiếu Đình, khi đó là một gương mặt khác, đó cũng là dáng vẻ chân thực cô vốn nên có.

Lục Bắc Kiêu vẫn không giúp đỡ, chỉ là lúc cuối lấy d.a.o quân dụng ra cắt băng gạc cho cô.

"Trung tá Lục, tôi sẽ cố gắng không kéo chân anh!" Ưu Ưu mặc đồ ngụy trang, áo ba lỗ đen đội mũ rằn ri, hai tay đeo găng tay đen kiên định nói với Lục Bắc Kiêu.

"Cô hãy nghe cho kỹ, bây giờ đi còn kịp, cửa cuối cùng chính là phòng chứa đồ. Vừa rồi Bọ cạp độc đã nói trong video đó là con đường chết, chắc chắn ông ta không để người ngoài lấy đi "Trái tim" của K2, chắc chắn có mai phục lớn! Cô tìm con đường khác chạy thoát có cơ hội lớn hơn đấy!" Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.

Ưu Ưu lại lắc đầu, "Nhất định bọn họ sẽ đi vào, không còn lối ra khác! Trước khi đến tôi đã chuẩn bị c.h.ế.t rồi! Nếu không có anh ấy thì sáu năm trước tôi đã c.h.ế.t rồi! Đi thôi!"

Cô không sợ nói.

Nhưng đương nhiên trong lòng cô không muốn chết, cô muốn lấy được thuốc giải chữa khỏi bệnh cho Đường Thiếu Đình, tiếp tục trêu đùa anh chờ anh yêu mình rồi mới gả cho anh, sinh một đội bóng!

Lục Bắc Kiêu không khuyên nữa, anh chưa từng nói nhiều vì ai cả. Anh đang mặc một bộ đồ bảo hộ chống hóa chất màu trắng, đưa mặt nạ phòng độc cho cô đề phòng bất trắc.

Bên trong phòng chứa đồ không có khí độc, không có bẫy, giống như một phòng thí nghiệm bình thường, tủ lạnh đang mở tỏa ra hơi lạnh, bên trong đặt từng tầng ống nghiệm, bên trên ống nghiệm đều có nhãn hiệu và số hiệu.

Lục Bắc Kiêu và Ưu Ưu chia nhau ra tìm thuốc giải của Đường Thiếu Đình, lão khoa học kia nói số hiệu là: K2:--C.

Ưu Ưu tìm thấy cái ống này trong tủ đông chỗ cô tìm, Lục Bắc Kiêu lấy chiếc tủ lạnh nhỏ đã chuẩn bị trước từ trong ba lô ra và đặt ống nghiệm vào đó!

"Quỷ xui xẻo, tôi nói chỉ có một đường chết, không lừa anh đâu! Nơi này sẽ nổ tung sau 30 giây nữa, hiện tại cửa đã được tự động khóa kín, dám động vào trái tim của K2? Xuống địa ngục đi!" Giọng của Bọ cạp độc lại vang lên. Đó là một bản ghi âm được làm khi ông ta còn sống, gần như đồng thời Lục Bắc Kiêu vọt tới cửa, quả nhiên cửa đã bị khóa chết!

Ngoại trừ cánh cửa kia nơi này không còn cánh cửa nào khác, tiếng đồng hồ tích tắc vang lên, dường như đang đếm ngược...

Loading...